Từ trước đến nay,
Những gì mà y đã trải qua,
So với bất cứ người nào khác,
Gian truân hơn nhiều.
Y không phải là Tô Mộng Chẩm.
Mặc dù Tô Mộng Chẩm hiếu thắng cố chấp, sát tính rất mạnh,
Nhưng trời sinh đã có một cổ khí thế, khí phái của lãnh tụ, của người đứng đầu.
Y cũng không phải Vương Tiểu Thạch,
Vương Tiểu Thạch thành thật dễ mến.
Huống chi,
Vương Tiểu Thạch luôn luôn tự do tự tại, không muốn tranh đua với người.
Y cũng không giống Dương Vô Tà,
Dương Vô Tà trung thành tận tâm với Tô Mộng Chẩm, đến chết không đổi.
Y cũng không học được Địch Phi Kinh,
Bất luận mục đích ban đầu là gì,
Ít nhất,
Địch Phi Kinh thật sự vì Lục Phần Bán đường mà cúc cung tận tuỵ.
Y càng không phải Phương Ứng Khán,
Phương Ứng Khán tiếu lý tàng đao, miên lý tàng châm,
(nói cười mà trong lời giấu đao, trong bông giấu kim = miệng nam mô bụng một bồ dao găm)
Phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ,
(ngửa tay làm mây úp tay làm mưa = xảo trá, thái độ thay đổi thất thường)
Nhìn như chất phác thật thà, thật ra lòng dạ hiểm độc.
Vậy nên,
Y không giống bọn hắn.
Y là Bạch Sầu Phi.
Từ ngay từ đầu,
Bạch Sầu Phi đã không thích Phương Ứng Khán.
Y ghét hắn,
Thậm chí có thể nói có phần hận hắn.
Đương nhiên,
Bạch Sầu Phi có chết cũng không thừa nhận,
Cái loại cảm giác này,
Nên nói là ganh tị.
Y ganh tị với hắn,
Ganh tị với Phương Ứng Khán.
Gia thế hiển hách như vậy,
Bối cảnh thâm hậu như vậy,
Thân phận cao quý như vậy,
Những thứ này… y đều không có.
Bạch Sầu Phi đương nhiên biết,
Có vài người,
Vừa sinh ra đã được ngậm thìa vàng trong miệng.
Mà cũng có một số người,
Cho đến hết đời,
Cũng không chiếm được thứ mình muốn.
Có lẽ nói,
Cho dù chiếm được,
Cũng khó giữ được lâu dài.
Nhớ lại nửa đời đã trải qua,
Cũng tự thấy buồn cười.
Lúc y lang bạt giang hồ, có tài nhưng không gặp thời,
Người nọ đã xuất hiện,
Hắn giúp y,
Khiến y bước từng bước một đến với thành công.
Y rất cảm kích hắn.
Thế nhưng,
Y cũng sẽ không cam tâm khuất phục dưới trướng người khác.
Huống chi,
Cái loại khuất phục này,
Chỉ cần là nam nhân,
Đều không thể chịu đựng được.
Để thoát khỏi sự khống chế của người nọ,
Y đã dùng hết tất cả thủ đoạn,
Cũng gần như thành công.
Nhưng mà y biết,
Trong cuộc đời mình, đếm đến đếm đi, bao lần lên voi xuống chó, thay đổi thất thường,
Đều có liên quan đến người nọ,
Đều trong vòng thao túng của người nọ.
Thế nhưng,
Y vẫn không phục,
Bất bình,
Không cam lòng,
Ý nghĩ muốn bay, vĩnh viễn không chết.
Sau khi vào kinh,
Y gặp được Phương Ứng Khán.
Y từng nghe nói về hắn.
Nhất là,
Nghe người nọ nhắc tới hắn.
Lai lịch của Phương Ứng Khán, võ công, thân thế, bối cảnh…
Đương nhiên,
Cũng bao gồm một lần duy nhất… thất tình của Phương tiểu hầu gia.
Lúc đó,
Y thậm chí còn đang suy đoán quan hệ giữa Phương Ứng Khán và người nọ.
Người mà,
Y vẫn muốn quên đi.
Cho nên,
Từ ngay từ đầu,
Y đã không giấu diếm địch ý của mình đối với Phương Ứng Khán.
Mà Phương
Ứng Khán,
Cũng thản nhiên tiếp nhận địch ý không hiểu ra sao của y.
Dù sao thì,
Cũng không ai có thể nói rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Không phải sao?
Thế nhưng y sai rồi.
Quan hệ giữa Phương Ứng Khán và Địch Thiên Trùng,
Cũng không phải như y tưởng tượng.
Bạch Sầu Phi nhận ra,
Từ sau khi Lôi Tổn chết,
Tô Mộng Chẩm đã không còn là Tô Mộng Chẩm trước đây.
Chí ít,
Sau cái chết của Lôi Tổn,
Bạch Sầu Phi sẽ không thấy qua đao pháp thê diễm mà mỹ lệ kia,
Cùng thanh đao tuyệt thế,
— Hồng Tụ.
Y cũng nhận ra,
Vương Tiểu Thạch rất thích Ôn Nhu,
Mà Ôn Nhu lại thích mình.
Chuyện một đêm kia,
Chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của y.
— chỉ cần dùng thế lực bắt ép Ôn Nhu,
— là có thể khiến cho Ôn Vãn ở Lạc Dương đi vào khuôn phép.
— kế hoạch của y,
— lại tiến gần tới thành công thêm một bước.
Nhưng mà,
Tại thời khắc quan trọng thì bị phá hỏng.
Hết lần này tới lần khác là Lôi Thuần!
Là nàng ta!
Cũng tốt.
Dù sao cũng là chính ngươi tự nạp mình lên cửa.
Ý nghĩ chợt loé qua trong đầu,
Khiến Bạch Sầu Phi buông tha kế hoạch ban đầu.
Không vì nguyên nhân khác,
Chỉ là vì,
Muốn cho vị Phương tiểu hầu gia thiên chi kiêu tử, kim tôn ngọc quý kia một đả kích nho nhỏ.