Bắc Tống năm Nguyên Phù, Triết Tông bệnh tật triền miên, ngoại có địch quốc nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nội lại có tà nịnh rục rịch ngóc dậy.
Lúc này Biện Kinh đã vào cuối mùa thu, thế nhưng trong thành mây đen dày đặc, dường như dông tố sắp buông xuống.
Thân vương phủ,
Trong phủ Vương phi mang thai đã mười tháng, sáng sớm liền đau bụng, đã đến lúc lâm bồn, nội viện nơi này tuy là cấm địa của vương phủ, nhưng lúc này lại có cả đoàn nha hoàn đợi sẵn. Duy chỉ có Thân vương Triệu Tất, một mình đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, vì quốc sự mà sầu phiền, lại thêm lo lắng an nguy của vợ con, nhất thời chạm đến tâm sự trong lòng, đôi mày kia không khỏi nhíu lại.
Chợt nghe phía sau một người bình thản nói: “Mây đen dường như muốn áp sụp thành.”
Triệu Tất xoay người lại, chỉ thấy một người áo trắng gấm hoa, đứng thẳng phía sau, lập tức cười nói: “Nghe nói tháng trước Phương huynh sinh được quý tử, tiểu đệ còn chưa kịp đăng môn chúc mừng, ngược lại làm phiền huynh phải từ xa tới thăm.”
Người tới họ Phương danh Tịch, nhiều đời cư ngụ ở Giang Nam, là danh môn vọng tộc nơi đó, thuở nhỏ đã theo danh sư tập võ, chỉ mới hai mươi đã nổi danh thiên hạ.
Mà Thân vương cũng không giống với những hoàng thân quý tộc khác, thuở nhỏ cốt cách thanh kỳ, thân dân ái vật, niên thiếu đã từng du lịch qua các nơi ở vùng Trung Nguyên. Một ngày đi tới Giang Nam, trên đường đi gặp phải cường đạo, nguy hiểm bất trắc, may mắn được Phương Tịch cứu sống, về sau lấy lễ huynh đệ đối đãi, thăm viếng không dứt, thân mật vô cùng.
Triệu Tất thấy Phương Tịch tới chơi, tâm trạng rất vui vẻ, sai người phụng trà, hàn huyên một lúc, không khỏi dần dần bàn đến quốc sự.
Lại nghe Phương Tịch nói: “Thân vương điện hạ là rường cột nước nhà, lúc này cũng không chìm đắm trong nữ nhân tình trường. Lại nghe hoàng thượng hiện nay bệnh tình nghiêm trọng, gần đây thật là luôn hướng về điện hạ, nghĩ đến nếu bệ hạ cưỡi hạc về Tây, cũng là ngày Vương gia thân đăng đại bảo…”
Triệu Tất cắt lời: “Bệnh tình đương kim thánh thượng hiện đang từ từ chuyển biến tốt đẹp, mà nay quốc sự nguy nan, Phương huynh không nên ngay lúc này nhắc đến những lời ấy.”
Phương Tịch cười, không nói thêm lời nào.
Một tia chớp xé tan tầng mây, lập tức tiếng sấm ầm ầm,
át mất tiếng khóc trẻ con vừa vang lên.
Liền có gia nhân tới báo: “Khởi bẩm điện hạ, Vương phi sinh hạ Thế tử, mẫu tử bình an.”
Đứa trẻ bọc trong tã tuy rằng mới sinh, nhưng mà mặt mày đẹp như tranh vẽ, trắng nõn bụ bẫm, quả thật là rất đáng yêu. Triệu Tất ôm ái tử vào lòng, vô cùng yêu thích.
Phương Tịch thấy tình cảm phụ tử Triệu Tất, nhớ tới ấu tử nhà mình, rốt cuộc khẽ mỉm cười.
Triệu Tất nhìn thấy trong mắt, nói: “Phương huynh đang nhớ lệnh lang?”
Phương Tịch cười nói: “Phương mỗ đã qua ba mươi, đến giờ cũng chỉ có một con trai, khiến Vương gia chê cười rồi.”
Hai người tâm ý tương thông, không khỏi nhìn nhau mỉm cười.
Phương Tịch nấn ná ở Vương phủ mấy ngày, sau quay về Giang Nam.
***
Ban đêm, bốn bề vắng lặng, một người xách một giỏ tre vuông đi ra khỏi Thân Vương phủ.
Trong giỏ tre, đứa trẻ hãy còn ngủ ngon, một mảnh tơ lụa trắng đặt dưới tã bọc.
Kính gửi Thành Đình Điền đại nhân,Triệu Tất uổng sinh vào nhà đế vương, trên không có công lao gì với xã tắc, dưới nợ ân tình của bá tánh. Nay gặp sài lang giữa đường, hãm thân tù ngục, mệnh treo sớm tối, càng không trông mong may mắn. Duy có con ta vừa mới sinh, chỉ mong đại nhân thương tình, bảo tồn cốt nhục của ta, kiếp này hổ thẹn không thể báo đáp, kiếp sau nguyện kết cỏ ngậm vành, báo đáp đại đức của ngài.Triệu Tất rơi lệ khấu đầu.Nét chữ thanh tú lại mang theo chút hoản loạn, hiển nhiên là viết vội vàng.
Mấy ngày sau, trên phố đồn rằng, Thế tử của Thân Vương vừa sinh hạ được một tháng đã chết non, Vương Phi vì đau lòng ái tử mà chết, mà Thân vương cũng nhiễm bệnh hiểm nghèo chết bất đắc kỳ tử.
Nguyên Phù năm thứ ba (năm 1100 sau Công nguyên), Đoan vương Triệu Cát lên ngôi hoàng đế, sử xưng là Tống Huy Tông.