Một trận chiến nơi núi hoang kia,
Chính là một lần quy mô “đối kích” trực tiếp giữa phe phái của Thần Hầu phủ và phe phái Nguyên Thần phủ,
Võ lâm gọi đó là “Điềm Sơn chi chiến”.
Điều bất ngờ là Tứ đại danh bộ đã tới tiếp ứng Gia Cát Chính Ngã.
Nguyên Thập Tam Hạn không khỏi cảm thấy nghi ngờ,
– là ai đã tiết lộ kế hoạch lần này?
– là ai đã bán đứng mình và Sái Kinh?
Rốt cuộc,
Là ai chứ?
…
Kết quả trận chiến ấy,
Thiên Y cư sĩ chết thảm,
Gia Cát Chính Ngã thắng hiểm,
Nguyên Thập Tam Hạn đại bại.
Thậm chí chính tay gã đã giết chết lão Ngũ của “Lục Hợp Thanh Long”.
***
Cùng lúc với trận chiến Điềm Sơn,
Kim Phong Tế Vũ lâu cũng đã xảy ra một trận nội chiến,
Nội chiến bắt đầu từ một buổi yến hội,
Ngày hai mươi mốt tháng mười một yến hội thiết lập tại Thanh lâu (*).
(* Kim Phong Tế Vũ lâu có bốn lầu là Thanh, Hồng, Hoàng, Bạch)
Vốn là,
Yến hội do Tô Mộng Chẩm thiết đãi,
Nhưng bản thân gã lại không thể tham dự.
Tất cả khách đều do Bạch Sầu Phi mời đến.
Yến hội bất ngờ bị tập kích,
Trong rượu còn bị người hạ độc.
Đồng thời,
Cũng có người đã chết.
Người chết chính là “Võ trạng nguyên” Trương Bộ Lôi.
Ngay lúc Bạch Sầu Phi tung người lên cao,
Trương Bộ Lôi đã trở thành bia hứng tên.
Vốn hắn có thể tránh được vài tên, đỡ hơn mười tên, chặn hơn mười tên,
Nhưng mà hắn trước khi bị trúng tên đã mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu,
Bởi vì hắn trúng độc,
Hiển nhiên là trong rượu có độc.
Bạch Sầu Phi dường như cũng trúng độc,
Nhưng y lập tức bức độc ra.
…
Ngay lúc nhận được mật báo Vương Tiểu Thạch quay về kinh thành,
Y đã chặt bỏ gốc cây kia.
Nguyên nhân y làm như vậy,
Không chỉ vì muốn cắt đứt đường lui của Tô Mộng Chẩm,
Còn vì muốn ép Tô Mộng Chẩm tức giận.
Nếu như gã nổi giận,
Mình có thể danh chính ngôn thuận mà phản kích.
Thế nhưng,
Phản ứng của Tô Mộng Chẩm lại khiến cho Bạch Sầu Phi rất thất vọng,
Hoặc có lẽ là thất lạc.
Lẽ nào ở trong lòng ngươi,
Bất luận ta có làm cái gì,
Cũng không hề quan trọng?
Thất lạc qua đi,
Bạch Sầu Phi càng thêm hạ quyết tâm,
– không thể để Vương Tiểu Thạch và Tô Mộng Chẩm gặp mặt.
Nhưng mà cùng lúc,
Y cũng nhớ tới người kia.
Con người mà Bạch Sầu Phi muốn quên,
Nhưng vĩnh viễn cũng không thể quên được.
Hắn cũng cao ngạo và tàn khốc như vậy,
Ngươi phải đến gần,
Mới có thể phát hiện.
Bằng không,
Ở trong mắt của ngươi,
Hắn vĩnh viễn vẫn là trích tiên, thanh linh xuất trần.
Bạch Sầu Phi thậm chí nhớ kỹ,
Trước khi đi,
Người nọ nói với y,
“Ta có thể nâng ngươi lên, cũng có thể giết chết ngươi.”
“Vẫn không thật sự làm như vậy, là bởi vì ta yêu quý ngươi là một nhân tài.”
“Ngươi rời khỏi ta, sẽ chẳng là gì cả.”
Nghĩ đến đây,
Bạch Sầu Phi không khỏi cười lạnh,
“Ta là cái gì, không đến
phiên ngươi nói.”
***
Yến hội ở Thanh lâu kết thúc,
Không chỉ truyền ra cái chết của võ trạng nguyên Trương Bộ Lôi,
Còn truyền ra tin tức “Tô Mộng Chẩm không dung được Bạch Sầu Phi”.
Trương Bộ Lôi mặc dù thuộc phe phái Sái Kinh,
Nhưng luôn luôn chi trì giúp đỡ Hữu Kiều tập đoàn.
Cho nên,
Tin tức vừa truyền ra,
Phương Ứng Khán hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vốn là,
Có chết một tên Trương Bộ Lôi cũng chẳng tính cái gì.
Cho dù là mười tên một trăm tên,
Phương tiểu hầu hắn cũng sẽ không nhíu mày một chút.
Nhưng mà,
Hết lần này đến lần khác,
Người chết tại yến hội của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Bạch Sầu Phi hao tâm tổn trí bố trí như vậy,
Chẳng qua là muốn trước một bước đứng bên chữ “lý”.
Chiêu mượn đao giết người này của y sử dụng rất tốt.
Vừa có thể vu oan giá hoạ Tô Mộng Chẩm,
Lại đả kích thế lực của Hữu Kiều tập đoàn.
Nào có lý đó!
Đáng hận vô cùng!
Mặc dù Phương Ứng Khán tức giận,
Nhưng vẫn không hề nóng vội.
Bởi vì hắn đang đợi,
Hắn còn trẻ,
Hắn có thể đợi.
Hắn sẽ không giống như Bạch Sầu Phi vội vàng xao động.
Chỉ cần hắn có thể đạt được thứ mà hắn muốn có, hắn sẽ kiên trì giăng lưới, sau đó đợi.
Hắn tin tưởng nhất định sẽ có thu hoạch.
Đợi càng lâu, thu hoạch tất nhiên càng nhiều.