Ánh tuyết tôn lên áo trắng,
Ngẫu nhiên sẽ có một tia dương quang xuyên qua tầng tầng mái hiên cung điện chiếu xuống,
Chiếu vào mặt y,
Trong trẻo lạnh lùng,
Hầu như không tìm được cảm giác ấm áp.
Nhưng mà,
Một nam tử cô tiễu cao ngạo như vậy,
Lại khiến người ta cảm thấy,
Nhu lệ không gì sánh được.
Hay nói cách khác,
Quả thật là kinh diễm.
Y chuyển động luân y,
Đi qua vô số thị tùng và hộ vệ,
Thẳng đến thềm son,
Tham kiến đương kim thánh thượng.
Tâm tình hoàng đế đang rất tốt.
Mỗi lần nhìn thấy Vô Tình, gã đều sẽ vui vẻ hơn so với bình thường.
Lần này cũng không ngoại lệ.
“Gia Cát thái phó vẫn còn đang dưỡng bệnh? Nhiều ngày không thấy ái khanh, trẫm thật là tưởng niệm. Hôm nay khí trời rét lạnh, sao ái khanh lại ăn mặc phong phanh như vậy? Lẽ ra nên khoác thêm y phục mới phải.”
Triệu Cát quay lại nói với nội thị: “Mang cái áo choàng lông chồn tuyết của trẫm đến đây.”
Gã bước xuống ngai vàng,
Tự mình đem áo choàng khoác lên người Vô Tình,
Vô Tình ngồi ngay ngắn đáp lễ:
“Vi thần khấu tạ thánh thượng chiếu cố. Nếu thế thúc biết được bệ hạ thâm ái như vậy, tất cảm động vô cùng.”
***
Vô Tình vừa ra khỏi vườn thượng uyển,
Đã thấy ngoài cửa cung có một người đợi sẵn.
Hắn đứng ngược với ánh sáng,
Giống như một pho tượng ngọc từ xa xưa.
Vô Tình dừng lại luân y.
Quả nhiên người nọ mở miệng:
“Đã lâu không gặp, Nhai Dư.”
…
Quan hệ của hai người bọn họ thật kỳ lạ,
– từ nhỏ họ đã quen biết,
– bọn họ vốn nên là sư huynh đệ,
– họ đều là kỳ tài tuyệt thế, xưa nay hiếm gặp,
– họ đều là vì số phận trêu cợt mà trở thành không đội trời chung.
Địch Thiên Trùng cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thật sự,
Đó là bởi vì mỗi một kế hoạch của hắn đều tiến hành rất thuận lợi,
Mỗi một nước cờ đều rất đẹp.
Nhưng mà khi hắn gặp lại Vô Tình lần nữa,
Bỗng nhiên hắn lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ không hiểu được,
Đó là loại cảm giác đánh nhau mới hiểu nhau sâu:
“Ngươi phải đi về sao?”
Vô Tình hỏi như vậy.
Địch Thiên Trùng hơi kinh ngạc,
Hắn chỉ vừa mới quyết định quay về vùng đông nam trong chốc lát.
Ngoại trừ chính hắn,
Căn bản không có người biết.
Nhưng ở trước mặt Vô Tình,
Hắn tuyệt không có bất luận cử chỉ che giấu nào,
Cho nên hắn hỏi ngược lại:
“Làm sao ngươi biết được?”
Vô Tình ngồi hướng về phía ánh sáng,
Ngữ khí nhàn nhã:
“Bởi vì ngươi cũng có rắc rối của ngươi.”
Ánh mắt của y trong suốt mà lợi hại,
“Lần này trước khi ngươi đến kinh thành, đã nắm rõ thế cục kinh thành như lòng bàn tay, vào kinh rồi, lại càng thận trọng…”
“Thế nhưng… Gần đây ngoại trừ thế cục kinh thành
phát sinh biến hoá, tình thế Đông Nam cũng không giống trước kia…”
“Khiếu Thiên dù là không chết, chít ít cũng đã già… rất già rồi.”
“Có thể nói, cả Đông Nam hiện tại đã là thiên hạ của ngươi.”
“Hơn nữa, ta biết, chí hướng của ngươi không ở đây.”
Nghe tới đây,
Địch Thiên Trùng bỗng nhiên hỏi,
“Ngươi? Ngươi biết?”
Vô Tình không có trả lời thẳng hắn, chỉ nói: “Ngươi dù sao cũng không phải…”
Y dường như nhớ tới chuyện gì,
Cho nên không nói thêm nữa.
Địch Thiên Trùng cũng biết nguyên nhân y không nói xong,
Cho nên hắn không hề truy vấn Vô Tình tại sao lại biết hắn muốn rời kinh,
Trái lại hắn hứng thú hỏi: “Ta dù sao cũng không phải là cái gì? Có phải ngươi muốn nói ‘Ngươi dù sao cũng không phải là Phương Ứng Khán’?”
Hắn hầu như cười ra tiếng,
“Ngươi thật đáng yêu.”
“Trách không được bọn họ đều gọi ngươi ‘Vô Tình’.”
“Ngươi không phải thật sự vô tình, mà là không hiểu được tình.”
“Ta vốn tưởng rằng, nhiều năm như vậy, ít nhất ngươi cũng có thể tiến bộ hơn chút ít… Xem ra là ta đánh giá cao ngươi rồi.”
Hắn vươn tay,
Nhẹ nhàng vỗ tấm áo choàng bằng lông chồn tuyết trên người Vô Tình:
“Áo choàng này hình như rất quen mắt… Là lập đông ngày đó Phương Ứng Khán dâng tặng hoàng thượng phải không?”
Hắn dường như đang chờ Vô Tình nổi giận,
Nhưng Vô Tình chỉ thản nhiên trả lời: “Hình như là vậy… Nhưng mà, áo choàng này là do thánh thượng ban tặng… Nhai Dư sẽ không bỏ nó.”