Tiểu lâu, một đêm nghe mưa xuân.
Đêm nay mưa xuân kéo dài, không tiếng động thấm nhuần vạn vật.
Nhưng mà,
Chủ nhân của Tiểu lâu lại không có tâm tình nghe mưa xuân.
Ba ngày ba đêm không ngơi không nghỉ, khiến Vô Tình mệt mỏi rã rời.
Thân thể vốn hết sức gầy yếu đã khó có thể chịu nổi.
Nhưng kế hoạch của y đã thành công.
Toàn bộ báu vật của Liêu quốc đã được cất giấu vào kho của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tương lai không xa, có thể dùng làm một khoản quân lương rất đáng kể.
Thế nhưng,
Mục đích ban đầu của mình khi định ra kế hoạch này, thật sự là vì thiên hạ sao?
Tưởng tượng đến Phương Ứng Khán vốn luôn tĩnh như xử nữ nổi trận lôi đình,
Vô Tình đột nhiên nghĩ mình rất nhỏ nhen.
Biết rõ ngay từ đầu là sai,
Biết rõ nhược điểm của Phương Ứng Khán nằm trong tay mình mới có thể ra quyết định nhằm vào Kim quốc,
– nếu như ngươi có thể thành thật thực hiện ước định của chúng ta, biết đâu…
– nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại… Mà cũng phải, nếu không như vậy, ngươi sẽ không là Phương Ứng Khán.
– mặc kệ là vì thiên hạ hay là vì cái gì khác, nhất định phải khiến kẻ tự cho là tính hết mọi thứ như ngươi nếm thử mùi vị thất bại.
Bất luận như thế nào,
Vô Tình vĩnh viễn không thể quên một đêm mê loạn kia, cùng với những khuất nhục mà người nọ đã gây ra cho y.
Chuyện lần này, bỏ qua không nói đến quốc gia thiên hạ,
Cứ coi như là một lần trả thù nho nhỏ đi.
…
Đêm đã khuya.
Vô Tình dần dần chìm vào giấc ngủ.
Y đã quá mệt mỏi.
…
Mưa phùn sớm tạnh,
Một làn ánh trăng từ cửa sổ lọt vào,
Nghịch ngợm rình xem dung nhan tuyệt thế đang say ngủ của người sau màn,
Lại như một tấm áo nghê thường mông lung,
Nhẹ nhàng bao phủ lên người vị công tử thanh lãnh tuyệt tục ấy.
…
Vô Tình đột nhiên tỉnh.
Y mở mắt.
Dưới ánh trăng,
Mắt y trong suốt sáng bóng, rồi lại sâu thẳm vô cùng.
…
Trước khi lẻn vào Tiểu lâu,
Phương Ứng Khán đã suy nghĩ kỹ.
Bất kể Vô Tình phản ứng như thế nào,
Bất kể nghênh tiếp hắn là một phòng đầy cơ quan cạm bẫy hay là đầy sân ám khí,
Hắn đều không có ý định dừng lại.
So với lần trước càng thêm lớn mật,
Phương Ứng Khán nhìn chằm chằm Vô Tình chỉ mặc một lớp áo trong bên dưới lớp chăn mỏng,
Bất giác cổ họng có chút khô khốc.
“Lúc ngươi ngủ, chắc sẽ không ngậm ‘Nhất Chi Độc Tú’ trong miệng chứ?”
“Hay là, trên người Nhai Dư còn giấu ám khí nào khác?”
Khi nói như vậy,
Đương nhiên
hắn đã sớm bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Vô Tình.
Đôi môi ửng đỏ của Vô Tình mím lại thành một đường thẳng tắp.
Phương Ứng Khán thậm chí có thể cảm giác được người ở dưới thân đang khẽ run.
– đó là một loại phẫn nộ hiếm thấy toả ra.
Không chỉ là phẫn nộ,
Tự đáy lòng Vô Tình nổi lên một cảm giác kỳ lạ,
Hơn nữa hiện tại Phương Ứng Khán đang gắt gao đè lên người y,
Toàn bộ những ái muội và xấu hổ giống như thuỷ triều, ồ ạt tuôn trào vào trí nhớ.
Vô Tình hít sâu một hơi,
Y đã áp chế xấu hổ và giận dữ,
Đồng thời, y cũng cảm thấy tỉnh táo lại.
– vì sao tính cảnh giác của mình lại càng ngày càng kém như vậy?
– lẽ nào thật là vì mấy ngày nay quá mức mệt nhọc?
Rủ xuống mi mắt, Vô Tình tránh được ánh mắt tràn ngập dục vọng như lửa bỏng của Phương Ứng Khán.
Y lạnh nhạt nói: “Làm sao ngươi dám chắc?”
Phương Ứng Khán nở một nụ cười gần như tà mị.
“Bản hầu đương nhiên biết chắc. Bởi vì… Vừa rồi ta đã … lén kiểm tra.”
“Ngươi! Vô sỉ!!!”
“Nhai Dư không phải đã nói, trong thiên hạ, nếu nói đến đê tiện vô sỉ, ta mà xưng đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất sao?”
Gặp phải kẻ da mặt dày như vậy, ai cũng không có biện pháp…
Cho nên Vô Tình dứt khoát không nói chuyện nữa.
Y đã tức giận đến mức nói không nên lời.
Phương Ứng Khán buông tay ra.
Đối với hắn, Vô Tình mà mất đi ám khí,
Đã không thể trở thành bất luận một mối uy hiếp nào nữa.