Trước khi trời sáng,
Phương Ứng Khán đã về tới Phong Nguyệt sơn trang.
Còn chưa tới cửa, đã nghe được tiếng đàn,
Đó là khúc “Quy Khứ Lai Hề”.
Thanh âm từ xa vọng lại, bồng bềnh trôi đi,
Hoà cùng làn gió mát thoảng qua và mảnh trăng tàn chưa lặn,
Giống như âm thanh cõi trời, đã từ lâu thất truyền khỏi nhân gian.
– muốn đem tâm sự gửi vào đàn ngọc, lại thiếu tri âm, đàn đứt dây còn ai nghe?
Khi đó,
Phương Ứng Khán đang đứng bên cạnh một khóm hoa đinh hương trong rừng,
Hoa tàn như bụi tuyết, nhưng vẫn còn sót lại một chút sắc trắng thanh u.
…
Cửa phòng bị đẩy ra,
Người nọ vẫn chăm chú đánh đàn,
Tiếng đàn của y “chảy” đến tận cùng “nước”.
Đang không thấy sơn không thấy thuỷ, chợt thấy liễu rủ hoa cười.
(Đoạn này lấy ý thơ của Lục Du: “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, Đi đến tận cùng non nước cứ nghĩ hết lối, không ngờ liễu rủ hoa cười lại gặp một thôn)
Thoảng như một làn hương, tinh tế mỏng manh, thuần khiết quẩn quanh, lượn lờ vương vấn, cuối cùng trở thành nghìn vạn tiếng lòng.
Phương Ứng Khán lẳng lặng nghe tiếng đàn bên tai, nhìn người trước mắt.
Ánh mắt vương vấn trên người, dây dưa trên tóc, bồi hồi trên áo, triền miên trong lòng.
Đàn dừng.
Dừng đột ngột.
Khiến cho tiếng đàn vốn đang đến khúc thịnh tình, lại đột nhiên vong tình.
Tiếng đàn vốn đang tấu đến nồng tình, nhưng bỗng trở nên bạc tình.
Tương kiến lại như bất kiến, hữu tình lại như vô tình.
Người mở lời trước là Vô Tình.
Y hỏi Phương Ứng Khán:
“Ngươi nhận ra từ khi nào?”
“Ngay từ đầu.”
Câu trả lời khiến cho ánh mắt vốn lặng như nước của Vô Tình sinh ra một chút gợn sóng.
– quả nhiên, ngươi rõ ràng đã biết… Vậy mà vẫn…
“Còn ngươi lúc nào thì biết ta đã nhận ra?”
Vô Tình không trả lời,
Ánh mắt lại nhìn về hướng khác,
Có gió thổi qua,
Khiến những trang sách trên bàn bay tán loạn,
Vừa vặn lật tới một trang ngừng lại.
Nét mực trên giấy rất rõ ràng,
“Xưa kia Trang Chu nằm mộng thấy mình hoá thành hồ điệp, giấc mơ sinh động như thật. Hắn cảm thấy rất thích chí! Không còn nghĩ mình là Chu nữa. Bỗng nhiên tỉnh giấc, lại ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết là Chu mộng thấy mình hoá thành hồ điệp hay là hồ điệp kia mộng thấy nó hoá thành Chu?…”
– nếu như ngươi suốt đời không nói ra, ta cũng sẽ vĩnh viễn không nói.
– hai người chúng ta… Đều tự lừa mình dối người…
– thế nhưng dù vậy… đó cũng là giấc mộng của ta…
– đúng vậy… ta bỏ xuống tôn nghiêm, đạo nghĩa… cùng ngươi dệt giấc mộng này… Hiện tại… là lúc nên tỉnh mộng.
…
Giọng nói của Vô Tình vốn rất dễ nghe, thế nhưng lúc này, lại cảm thấy đặc biệt băng lãnh.
“Vì sao ngươi phải hại nàng?”
“Ngươi đang nói ai?”
“Đường Liệt Hương. Đêm đó ta ám sát Sái Kinh nghe được mùi hương, nhất định là nàng, không thể sai.”
Phương Ứng Khán đột nhiên cảm thấy huyết khí dâng trào, hắn căm hận nói: “Ngươi chẳng phải là Vô Tình công tử cô cao sơ viễn, lãnh ngạo tuyệt trần hay sao? Vì một Đường Liệt Hương hèn mọn mà dùng tới loại thủ đoạn này, cũng khiến cho Phương mỗ ta mở rộng tầm mắt! Xem ra, ta đoán không sai… ngươi vì nàng ta, dĩ nhiên có thể nhẫn đến mức này!”
“Ngươi sai rồi. Ta và nàng duyên phận đã hết, nhưng đó là việc của ta. Hơn nữa, ta cũng không thể mở mắt trừng
trừng nhìn ngươi ở trước mặt ta một tay che trời, hãm hại người vô tội!”
Phương Ứng Khán trầm ngâm, hỏi ngược lại: “Ồ? Bản hầu nhất thời không nghĩ ra ta làm gì mà một tay che trời? Lại làm gì hãm hại người vô tội?”
Vô Tình yên lặng nhìn hắn: “Ngươi đương nhiên là có. Ngươi được hoàng thượng tin sủng, cấu kết hoạn quan, dựa hơi nội thích, vơ vét tài sản, cho vay nặng lãi, khiến cho bá tánh phải bán con, phải lưu lạc hoặc tự sát, vô số người bị hại. Đối với những người không thuận theo ngươi, ngươi liền uy hiếp mệnh quan triều đình, hạ lệnh cho nha môn quan ngục lạm quyền bắt bớ, dùng khổ hình tra tấn, không chỉ roi da mộc côn, còn lén dùng tư hình đốt dấu, lăng trì lóc thịt, khiến người thụ oan khổ sở vô cùng. Ngay cả cái chết của Phương phu nhân nghĩa mẫu ngươi, cũng có liên quan đến ngươi!”
Phương Ứng Khán cười lạnh: “Ngươi nghi ngờ ta? Ở trong mắt ngươi, ta lại tồi tệ đến như vậy, còn không bằng cầm thú sao?”
Vô Tình lạnh lùng hỏi lại: “Mặc dù ngươi không giết bá mẫu, nhưng bá mẫu là vì ngươi mà chết. Năm xưa nếu không phải ngươi bắt giam Đường Nãi Tử, Phương phu nhân sao có thể rơi xuống vực? Đường Liệt Hương sao lại ra nông nỗi này?”
“Nhiều năm qua, A Hương vì muốn cứu mẫu thân nàng, vẫn bị ngươi hiếp bức, bị ngươi lợi dụng. Hiện nay, ngươi vì muốn Đường Phi Ngư vào kinh gia nhập Hữu Kiều tập đoàn, nên mới thoả hiệp với Đường môn, giao nàng cho bọn họ.”
Phương Ứng Khán vốn vẫn yên tĩnh lắng nghe, lúc này lại nhíu mày: “Có vẻ như chuyện gì ngươi cũng biết. Không sai, đúng như lời ngươi nói, ta vẫn luôn khống chế Đường Liệt Hương, nhưng đáng tiếc là, nàng ta vẫn không biết, Đường Nãi Tử thật ra đã chết từ lâu.”
“Cái gì?!”
Phương Ứng Khán tỏ ra vô cùng tiếc hận nói: “Bảy năm trước, bà ta đã rơi xuống vực Hồng Phong cùng với nghĩa mẫu của ta.”
Hắn lại tiếp tục nói với Vô Tình: “Mặc khác, ngươi vừa nói ‘ngươi mặc dù không giết bá mẫu, nhưng bá mẫu là vì ngươi mà chết’. Những lời này dùng cho ta hoàn toàn không thích hợp, cho nên, ta trả lại cho ngươi.”