Trung thu năm Tuyên Hoà thứ năm, Thần Thông hầu Phương Ứng Khán bị triều đình hoạch tội,
Thiên tử hạ chiếu, giao cho Đại Lý tự trị tội, niệm tình tang cha, dựa theo phép thủ hiếu, lệnh quay về phủ cấm túc ba năm.
***
“Trong miếu thực sự không có một bóng người?”
Vô Tình miễn cưỡng dựa vào giường, hỏi Thích Thiếu Thương đang cách y không quá ba thước.
Y trời sinh thể chất hư nhược, bệnh tật triền miên tích luỹ suốt nhiều năm, tháng trước lại bị Hắc Quang Thượng Nhân đả thương, hơn nữa trải qua trận chiến Đường môn, khiến y hao hết tâm trí sức lực.
Thế nhưng y vẫn cố gắng chống đỡ, vì Thần Hầu phủ, càng vì thiên hạ.
Thích Thiếu Thương khẽ gật đầu, nét mặt lộ vẻ ưu tư, chung quy lại không thể thoát được ánh mắt nhạy bén của Vô Tình.
“Ta đã phái người điều tra tỉ mỉ việc này… Nhưng mà…”
Vô Tình muốn nói lại thôi, Thích Thiếu Thương cũng đã hiểu được một nửa.
Cho nên, hắn cảm thấy có chút khổ sở.
Thiên hạ đều biết, Thích Thiếu Thương đã từng phải lẩn trốn.
Khi đó, hắn và các bằng hữu, các huynh đệ, hầu như chảy đến cạn máu, cũng chịu đủ mọi gian truân.
Mọi người ít nhiều đều có thể hiểu được, những tháng ngày đó khổ sở như thế nào.
Thế nhưng chẳng mấy ai có thể hiểu được tâm tình của Thích Thiếu Thương lúc này.
– còn khó chịu hơn nhiều so với nỗi khổ đổ máu, phơi gió phơi sương,
– giống như là, dốc hết sức đánh một quyền vào không khí, không hề có một chút phản ứng nào…
Đó kỳ thực, là một cảm giác trống rỗng.
Thích Thiếu Thương rất rõ ràng,
Nếu như trong thiên hạ có người nào có thể hiểu được tâm trạng lúc này của hắn,
Thì đó nhất định là Vô Tình.
Cho nên,
Hắn không nói thêm gì nữa, vội vã cáo từ.
…
Điều đáng tiếc chính là,
Việc điều tra của Vô Tình còn chưa bắt đầu, hay có lẽ nên nói là còn chưa thực sự bắt đâu, đã bị gián đoạn.
Nguyên nhân gián đoạn việc này là một việc khác,
Một việc quan trọng có lẽ liên luỵ đến vận mệnh của Đại Tống, thậm chí là liên luỵ đến thiên hạ sinh linh.
Nói là quan trọng,
Nhưng thực ra, cũng rất đơn giản.
– chẳng qua là một người đã qua đời.
Nói là đơn giản,
– nhưng người qua đời này, lại có thể ảnh hưởng đến an nguy thiên hạ.
Một người mất đi, nhưng ảnh hưởng đến tồn vong của thiên hạ? Người này chẳng lẽ là hoàng đế sao?
Sai!
Nếu như người chết lúc này là Huy Tông Triệu Cát, nói không chừng ngày diệt vong của vương triều Bắc Tống có thể lùi lại được vài năm hoặc lâu hơn.
Đáng tiếc,
Quy thiên không phải là gã,
Mà là người đứng đầu Tự Tại môn, sư phụ của Tứ đại danh bộ, chủ nhân của Thần Hầu phủ,
– Gia Cát Chính Ngã.
…
Gia Cát Thần Hầu quy thiên, kỳ thực cũng là việc đã nằm trong dự tính của lão.
Bảy bảy bốn chín
ngày trước, lão đã tính ra có đại nạn buông xuống.
Tất cả mọi người phải thừa nhận,
– Gia Cát Thần hầu có thể là một vị đại thần tài năng trong những người tài năng, càng là kỳ nhân trong những kỳ nhân.
Điều này, ngay cả Sái Kinh cũng không thể không thừa nhận,
– cho dù là kẻ địch trên quan trường, đối thủ trong chính trị, lão cũng không thể không kính trọng Gia Cát Thần hầu.
– đối với Sái Kinh mà nói, đối thủ ngang tài ngang sức cũng không phải dễ tìm,
– thậm chí có thể nói, chỉ có một người như thế.
…
Đêm đại sự,
Thần hầu dâng hương tắm rửa, không ăn uống, triệu tập đệ tử môn đồ và người trong phủ viện.
Lão đội ngọc quan, mặc áo choàng lông hạc, nhắm mắt ngồi ngay ngắn giữa thái cực đồ.
Mọi người tuy rằng trong lòng rất bi thống, nhưng đều cố gắng kiềm nén không ra tiếng.
Tuy nhiên tình cảm gắn bó sâu nặng bấy lâu, thật khó để dằn lòng.
Gia Cát Thần hầu hé mắt, thấy mọi người đều rất bi thương, bèn cười nói: “Xác thân này đến cuối cùng đều phải biến diệt, đệ tử của Tự Tại môn, sao lại không hiểu được tự tại?”
Lão nhìn chung quanh mình, ánh mắt đặc biệt đảo qua gương mặt bốn đệ tử,
Rốt cuộc dừng lại ở Vô Tình.
– cho dù hiện tại lão sắp nhắm mắt xuôi tay, gần đất xa trời,
– nhưng vẫn khó bỏ xuống thiên hạ thương sinh, cũng khó buông được vận mệnh của đệ tử trước mắt.
Vô Tình ngay trước mắt,
Gia Cát Thần Hầu xoa đầu y, lẩm bẩm nói: “Vốn chẳng phải vô tình, Đại ái chính vô tình, Bên vực sâu nghìn trượng, Tuyết bay hoá vô hình.”
Chớp mắt, y rơi lệ.
Cũng trong một chớp mắt đó, mọi người chỉ thấy thân thể Gia Cát Chính Ngã toả ra vô số quang hoa, lập tức hoà vào bóng đêm, chôn vùi trong hư không.
…
Hầu như không có tiếng khóc,
– Đại bi không tiếng động.