Gió vàng vi vút,
Lớp lớp ngô đồng trút,
Nhấp chén rượu cay đà lướt khướt,
Tựa gối cửa song ngủ suốt.
Tử vi dâm bụt hoa tàn,
Tà dương rọi chiếu lan can,
Vừa lúc én đôi về tổ,
Đêm qua màn bạc se hàn. (*)
Cuối mùa thu,
Tiểu lâu Thần Hầu phủ,
Cúc đưa hương, bách hoa tàn.
Thiết Thủ rời khỏi Thần Hầu phủ đã hơn hai tháng,
“Thần long bộ đầu” Thích Thiếu Thương đã quen dần với cuộc sống sinh hoạt của một bộ khoái.
Nhưng mà,
Chủ nhân của Tiểu lâu vẫn chưa thoát khỏi bóng ma cái chết của Kim kiếm.
Y vốn là một người rất đa tình,
Dù rằng biệt hiệu của y là Vô Tình.
Ba Kiếm đồng còn lại càng thương tâm, khổ sở.
Bọn họ và Kim kiếm tình như ruột thịt.
Nhưng mà người chết đã chết.
Bọn họ càng lo lắng cho công tử.
– trận Nghịch Thuỷ Hàn, ngoại thương của công tử mặc dù nặng, nhưng nội thương lại càng nghiêm trọng hơn, bởi vì đau lòng cái chết của Lâm Yêu Đức, thân thể ngày càng sa sút.
Bọn họ thậm chí cũng nhìn ra ưu tư trong mắt Gia Cát Thần Hầu.
Lo lắng vô cùng.
Từ trên xuống dưới Thần Hầu phủ, mọi người đều vì Vô Tình mà ưu tâm không dứt.
Lúc này,
Lại có người đến cửa tặng lễ vật.
Là người nào?
Không phải ngày tết cũng không phải ngày lễ,
Lại ngay lúc này mà tặng lễ?
Tặng,
Lại là cái gì?
“Thật không biết chọn lúc.”
Hà Phạm vừa lầm bầm nhận lấy hộp gỗ từ tay người gác cổng, vừa lật trái lật phải nhìn thật tỉ mỉ.
“Người tới không nói gì sao?”
Vô Tình hỏi như vậy.
Hà Phạm gãi đầu, “Nghe người gác cổng nói, người nọ nói là cố nhân của công tử, cách biệt đã lâu, đặc biệt tặng lễ vật này, biểu đạt chút lòng thành, còn nói công tử nhìn thấy lễ vật sẽ biết.”
Vô Tình không hề hỏi người tặng lễ dáng vẻ như thế nào.
Dù sao cũng chỉ là chân chạy vặt thay người, hỏi vô ích.
Hộp được làm từ loại gỗ tử đàn thượng hạng, khắc trời khắc mây, điêu khắc vô cùng tinh xảo, chỉ cái hộp thôi, giá trị đã xa xỉ.
Quả nhiên là phong cách của hắn,
Vô Tình nghĩ.
Y đang muốn mở hộp gỗ,
Hà Phạm đứng một bên lại nói: “Công tử, liệu có cạm bẫy gì hay không?”
Vô Tình giương mắt.
Mắt của y rất đẹp,
Rất sáng,
Đen trắng phân minh,
Giống như ánh sao lộng lẫy,
Phảng phất mang theo ý cười,
Khiến cho cả người y thoạt nhìn chẳng phải lạnh, chẳng phải ngạo, cũng chẳng phải vô tình nữa.
Y cười nói với Hà Phạm.
“Không sao.”
Vì vậy,
Y mở hộp.
Trong hộp không có vật gì khác,
Chỉ có một hạt châu,
Đỏ thẫm như máu.
***
Nửa tháng trước,
Khởi nghĩa của Ma Ni giáo ở Giang Nam bị dập tắt.
Phương Tịch bại binh tự sát.
Tàn đảng phân tán khắp nơi.
Đám người Đồng Quán tìm khắp Mục Châu, Thanh Khê, Vạn Niên trấn, Động Nguyên thôn, nhưng không có kết quả gì.
Vốn là,
Hoàng đế Huy Tông thích hoa thạch trúc,
Nên lập “Tô Hàng ứng phụng cục” ở GiangNam.
Phái người
đến các nơi vùng đông nam, vơ vét cây hoa thạch trúc và kỳ trân dị bảo trong dân gian,
Lại sử dụng thuyền lớn vận chuyển về Biện kinh, cứ mười thuyền lập thành một đội, gọi là “Hoa Thạch Cương”.
Quân đội Phương Tịch tổng cộng đã chiếm sáu châu năm mươi hai thuyền, uy vọng chấn động nửa vùng đông nam.
Đương nhiên,
Năm mươi hai thuyền và sáu châu đó, cùng với hoa thạch cương chưa kịp chở đi, đều rơi vào tay Phương Tịch.
Hơn nữa Ma Ni giáo đã trải qua nhiều thời kỳ, nghe đồn rằng có nhiều kỳ trân dị bảo.
Cho dù Đồng Quán của cải vô cùng, quyền thế ngập trời cũng không khỏi ghé mắt.
Cứ cho rằng lương thực đã bị ăn sạch trong chiến tranh, nhưng còn trân bảo đâu? Vàng bạc đâu?
Lẽ nào lại biến mất vào hư không sao?
Vốn luôn là một con cáo già, Xu Mật sử – đại tướng quân – Đồng Quán Đồng đại nhân, lúc này, kinh ngạc nhìn hang động rỗng tuếch.
Lá cây rơi xuống trên vai lão,
Thế nhưng lão vẫn không hề hay biết.
Lúc này,
Đã qua Trung thu.
Có người đoán rằng, kho báu này đã được dời đi trước khi Phương Tịch tự sát.
Nhưng dời đi đâu?
Là ai đã tiếp quản, hay nên nói là thu nhận?
Ngay cả điều quan trọng nhất là cuối cùng ai đã bán đứng Phương Tịch cũng không biết.
Không ai biết.
(*) Đoạn thơ trên là “Thanh Bình Nhạc” của Án Thù. Bản dịch thơ sử dụng trong bài là của Phi Thiên huynh, cảm ơn huynh đã giúp đỡ:”>