"Ầm vang" tiếng tia chớp xé rạch ngang trời đêm, mưa to giàn giụa.
" Phu nhân, chúng ta nên trở về thôi, thân thể vẫn là quan trọng hơn." Bên ngoài chủ viện Thẩm gia, một nữ nhân đang quỳ.
Nữ nhân sắc mặt vàng như nến, đôi mắt trũng sâu.
Đây là bộ dạng bệnh lâu mà chưa lành.
Bên cạnh nàng có một nô tì đang bung dù, nô tì kia đều sắp khóc, đã tận tình mà khuyên bảo nữ nhân nhưng nữ nhân kia thật giống như không nghe được gì.
"Phu nhân..."
"Kẽo kẹt" nô tì nói còn chưa xong liền nghe thấy tiếng chủ viện môn mở cửa.
Nữ nhân vẫn luôn lẳng lặng quỳ kia đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên một mạt hy vọng sáng quang, nhìn về phía bên kia.
"Ngọc Nhi, cẩn thận." Thẩm Trường Thanh nửa ôm nửa không một tiếu nữ nhân mặt mày tiều kiếu, xuất hiện trước mặt nữ nhân đang quỳ kia.
Lý Tử Câm không rảnh lo chuyện vặt khác, nàng nhanh chân bò lên trước mặt hai người kia, gọi
"Tướng công!"
Thẩm Trường Thanh nghe vậy, giương mắt nhìn nàng, trong mắt phức tạp không nói thành lời.
"Nha!" Nữ nhân trong ngực Thẩm Trường Thanh kêu lên như bị Lý Tử Câm doạ sợ.
" Tỷ tỷ thế nào mà thành ra bộ dáng này?" Ngọc Nhi nữ tử kia kêu lên, giống như phải nửa ngày mới phát hiện nữ tử kia là Lý Tử Câm, kinh ngạc mà lên tiếng.
" Cầu tướng công cứu lấy Lý gia!" Lý Tử Câm như không nghe thấy lời Ngọc Nhi nói, đi tới trước mặt Thẩm Trường Thanh, rồi lại quỳ xuống.
" Ngươi làm gì vậy?!" Động tác của nàng như doạ Thẩm Trường Thanh nhảy dựng.
Thẩm Trường Thanh nặng nề mà phất tay áo, trên mặt có chút tức giận.
" Tướng công, phụ thân mẫu thân ta cũng là dì dượng của tướng công.
Tướng công không xem ta vào mắt thì cũng thỉnh nghĩ tới cốt nhục tình thân! Không thể nhìn mẫu thân phụ thân ta cứ như vậy đi chịu chết!" Thần sắc Lý Tử Câm có chút kích động, cả người thậm chí còn run rẩy lên, đối Thẩm Trường Thanh, nặng nề mà khấu xuống.
" Ta sớm đã nói với ngươi, tội Lý gia phạm phải chính