* mình vào cv thì thấy có vẻ như bị dịch thiếu một đoạn hay sao ấy.
Mình nghĩ đoạn dịch thiếu đại loại là: Tô Li thấy đám người Thẩm Trường Thanh đến nói nói gì đó rồi mỉa mai Khương Mặc Ngọc.
Tiếp theo đây...!
Nếu vừa rồi Tô Li nói chuyện còn coi như khách khí.
Hiện giờ lại giống như tát vào mặt Khương Mặc Ngọc.
Thiếp thất.
Mặt Khương Mặc Ngọc lúc này thoáng cái liền xanh mét.
Không sai.
Tiện nhân Lý Tử Câm kia chết cũng gần một năm, nàng vẫn là thiếp thất của Thẩm Trường Thanh, vẫn không là phu nhân.
“Tô công tử!” Thẩm Trường Thanh nhăn hạ mày, nhìn về phía Tô Li.
Từ vừa nãy, hắn đã cảm thấy Tô Li đối hắn có một loại hận ý không nói nên lời, nhưng hắn cùng Tô Li kỳ thật cũng không quen biết, cũng không hiểu hận ý này là từ đâu mà ra.
Chỉ là Tô Li nói cũng không có sai, Khương Mặc Ngọc xác thật là thiếp thất.
Bất quá lời này nghe vào tai thực sự không dễ nghe.
“Mấy tháng không gặp, Tô công tử vẫn là dáng vẻ kia, cũng không biết Tô lão gia có hay không hảo hảo quản giáo.” Tần Mạc Châu nãy giờ trầm mặc bỗng nhiên mở miệng.
Tô Li dừng một chút, nàng thiếu chút nữa quên mất, Tô Li trước đây, cùng Hoài Vương điện hạ này còn có một lịch sử đen tối!
“Điện hạ.” Tô Li cong cong môi, nàng kia một trương mặt nhàn nhạt, thế nhưng trong nháy mắt trở nên vô cùng tuấn mỹ.
Tần Mạc Châu đôi mắt trầm xuống mà nhìn nàng, không chỉ có người khác, ngay cả hắn, cũng cảm thấy người trước mắt này, giống như là một người khác hoàn toàn.
Không phải nói Tô Li trước đây có bao nhiêu hảo, mà là Tô Li kia tham sống sợ chết, sẽ không dễ dàng mà dám đắc tội người như Thẩm Trường Thanh.
Tuy ở kinh thành thanh danh của hắn không dễ nghe, bị người gọi là ăn chơi trác táng.
Nhưng ở Tần Mạc Châu thấy, Tô Li trước kia cũng không tính là ăn chơi trác táng, chỉ là vai hề lòe loẹt nhảy nhót cho thiên hạ cười chê mà thôi.
Nhưng mà mấy tháng không gặp, khí thế người trước mắt này, lại trong tích tắc kiêu ngạo vài lần.
Sao có thể không khiến người khác