Chuyển ngữ: WanhooThấy ông chú dạo một vòng đã tìm được chỗ ở, Ninh Thư nhìn chìa khóa trong tay ông chú và hỏi: “Tôi cũng tìm được chỗ rồi, chỉ huy trưởng bảo sẽ tìm một chỗ cho tôi.”Vị chỉ huy trưởng này đáng tin tưởng, với nguyên chủ mà nói vị chỉ huy trưởng này giống như bố, vậy nên Ninh Thư rất muốn thân thiết khi thấy chỉ huy trưởng.Ông chú y tế nghe bảo thế thì nheo mày nhìn ông chỉ huy trưởng, “Ông tìm được chỗ cho nhóc con này rồi?”Chỉ huy trưởng chưa kịp trả lời, ông chú y tế lại bảo với Ninh Thư, “Nhưng căn phòng này là phòng tốt nhất căn cứ đấy.”Ninh Thư chớp mắt, nói: “Cảm ơn chú nha.”Suốt cả quãng đường ông chú đã giúp cô rất nhiều, đến căn cứ rồi, Ninh Thư nhận thấy mình không nên làm phiền ông chú nữa.Chỉ huy trưởng đội đặc công vỗ vai Ninh Thư, “Cháu đã có bạn thì cứ theo bạn cháu ấy.
Dù chỉ huy trưởng bác là sếp ở căn cứ nhưng không dễ làm việc tư.
Mạt thế rất tàn khốc, có người dựa vào là giỏi lắm.”Chỉ huy trưởng nói rồi chắp tay sau mông bỏ đi, cứ vậy bỏ đi, cứ vậy…Ninh Thư gượng gạo ngoảnh mặt lại, lúng túng với ông chú y tế: “Chỉ huy trưởng của tôi hài hước quá ha ha.”Ông chú y tế nắm chìa khóa, lướt mắt qua Ninh Thư nhếch mép, “Không có tiền đồ.”“Đi thôi.” Ông chú y tế nhắc Ninh Thư rồi xoay người đi.Ninh Thư mong chờ theo sau ông chú y tế đến tầng của cư dân, căn phòng này đúng là phòng vô cùng tốt.“Chú lấy căn phòng này thế nào thế?” Ninh Thư hỏi.Đã đến trước cửa phòng, ông chú mở cửa, liếc mắt qua Ninh Thư hỏi lại, “Em muốn biết?”“Hầy, không nói được à?” Ngay lập tức đầu Ninh Thư lướt qua cảnh giết người cướp của, chuyện này quá bình thường ở mạt thế, kẻ mạnh luôn đúng.Ninh Thư vẫn đang luyên thuyên với ông chú thì cửa phòng bên mở ra, một người đi ra ngoài, bốn mắt cùng nhìn nhau ngạc nhiên.Ninh Thư ngạc nhiên vì ông chú quá thủ đoạn, chọn phòng cũng chọn phòng cạnh bạn nữ chính.
Còn Sồ Phượng ngạc nhiên vì hai cái kẻ hạ đẳng không có siêu năng lực mà lại ở chỗ này.Sồ Phượng đánh giá Ninh Thư và ông chú y tế, hỏi: “Sao hai người lại ở đây?”Ninh Thư nhún vai, cô cũng không biết sao lại đến đây nữa.
Trông thấy mặt diệt ruồi của Sồ Phượng, Ninh Thư lại buồn bực rồi.
Tại sao cô và ông chú không được đến đây, mặt Sồ Phượng như thể bọn cô bám theo bọn họ đến đây và làm bẩn cô ta ấy.Ông chú y thế hờ hững quét mắt qua Sồ Phượng, anh ta kéo Ninh Thư vào phòng, sau đó đóng rầm cửa làm Sồ Phượng ngoài cửa vừa tức vừa bực.Dù là khi chưa phân biệt dị nhân hay người hạ đẳng, gã đàn ông kia đều không để mắt đến cô.
Khi cô thức tỉnh siêu năng lực, gã đàn ông đó cũng không để ý đến cô.Nói trắng ra là, Sồ Phượng cảm thấy sức hấp dẫn của mình bị sỉ nhục trên người ông chú y tế, vậy nên nảy sinh căm thù ông chú y tế.Tại sao anh chướng mắt tôi, anh có tư cách gì mà chướng mắt tôi, Sồ Phượng chất chứa oán niệm đầy bụng.Ninh Thư quan sát cả căn phòng, trước mạt thế, phòng như này chỉ được xem như phòng bình thường.
Căn phòng cũng không quá rộng rãi, tính ra cũng chỉ khoảng bảy tám mươi mét vuông.
Thế nhưng ở trong điều kiện hiện nay, dạng phòng này đã rất tốt, cũng được xem như phòng sang.Căn cứ lớn và lại tập trung nhiều người như thế, có được một phòng riêng là quý lắm.Ninh Thư rất hiếu kỳ về cách lấy được căn phòng này thế nào.“Tôi đi tắm đã.” Ông chú y tế nói với Ninh Thư một câu rồi cúi đầu vào phòng tắm, cửa phòng tắm có