Chuyển ngữ: WanhooKhông biết Ninh Thư đã ngây người trong phòng thí nghiệm bao lâu, ngày ngày bị bỏ đói nhưng không chết đói, chỉ có cơn thèm ăn quá hành hạ con nhà người ta.Ông chú y tế cầm ống nghiệm, giữ cằm rồi đổ vào miệng Ninh Thư một ít dịch thể, Ninh Thư chẹp miệng một cái, chẳng có vị gì, đây là cái gì?Ninh Thư cố gắng dùng con mắt mơ màng hỏi ông chú đây là cái gì, sau cùng sóng não ông chú cũng bắt được sóng của Ninh Thư, anh ta nói: “Đây là dịch thể gen.”Ninh Thư: Phụt…Cho xác sống cô uống dịch thể gen làm gì.Ông chú y tế chau mày, hỏi: “Không có cảm giác gì à?”Ninh Thư lắc đầu, không có cảm giác gì hết, chỉ không cảm thấy quá đói, không có cái cảm giác đói đến muốn chết đi sống lại nữa thôi.Lẽ nào dịch thể gen vẫn còn nguyên vẹn ư?“Giờ sao rồi nhóc con, thấy thế nào?” Ông chú y tế lại hỏi.Ninh Thư há miệng, dùng ngôn ngữ môi nói cho ông chú biết không đói lắm.“Có phải thấy không đói nữa?” Ông chú y tế đoán, Ninh Thư gật đầu ngay.Ông chú y tế ngộ ra, nói: “Thảo nào xác sống cũng thích dịch thể gen, có lẽ xác sống cũng muốn lấp đầy gen trong cơ thể.
Điều này thể hiện rõ ở việc vô cùng khát vọng con người, xác sống thích con người, lấy con người làm thức ăn.”Ninh Thư: …Nhà khoa học bi.ến thái thật đáng sợ.Dù là dị nhân hay xác sống biến dị, mục đích cuối cùng là trở thành nhân loại tiến hóa.Ông chú y tế lại rót một ống nghiệm dịch thể gen nữa cho Ninh Thư.
Ninh Thư cảm thấy rất tuyệt, dễ khống chế cơ thể hơn trước đây.Ông chú y tế cởi áo dài trắng mặc áo gió đen vào, xem dáng vẻ là muốn ra ngoài.Ông chú chỉnh gọng kính vàng trên sống mũi, bảo Ninh Thư: “Tôi ra ngoài một chuyến, ngoan ngoãn chờ đấy.”Ninh Thư nhìn theo ông chú, chắc chắn chú phải trở về nhé.Phòng thí nghiệm yên tĩnh, Ninh Thư nằm trên bàn mổ, tay chân bị xích lại, khỏi nói có bao nhiêu hiu quạnh.
Điều khiến Ninh Thư hết chịu nổi đó là hình như sau khi trở thành xác sống, cô đã mất đi chức năng ngủ, muốn ngủ mà không ngủ được.Mất ngủ thật sự rất khổ sở.Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, ông chú y tế trở về và mang theo một thi thể nữ, hình như một nửa cơ thể đã bị xác sống gặm mất, máu me đầm đìa, khỏi nói buồn nôn bao nhiêu.Ông chú y tế không biến sắc, đặt thi thể đó xuống một bàn mổ khác rồi bắt đầu giải phẫu thi thể, thu thập mẫu vật.Ninh Thư ở bên theo dõi đến phải quỳ lạy ông chú, Ninh Thư quả thật bội phục vẻ mặt hời hợt kia.Không biết ông chú tìm thấy thi thể này ở đâu hay cướp từ miệng xác sống nào nhỉ.Ông chú y tế bắt đầu công việc bận rộn, thậm chí còn so sánh với mẫu vật lấy ra từ thi thể Lăng Tuyết.Thời gian sau đó chỉ có một mình Ninh Thư buồn chán nằm trên bàn mổ, Ninh Thư rất muốn đi lại nhưng ông chú không định thả cô ra.Chú à, chú nghĩ quá rồi, tôi nào dám động vào một ngón tay của chú.Hình như ông chú y tế bộn bề công việc đã quên mất sự hiện diện của Ninh Thư, Ninh Thư ư ử hai tiếng để chứng minh sự tồn tại của bản thân, thế nhưng ông chú y tế vẫn không hề để ý đến cô.Ninh Thư buồn chán lại ngắm ông chú y tế, cao ráo lại lạnh lùng, chú ta đúng là mẫu người quyến rũ.Ông chú bí ẩn phết đấy.Không biết bao lâu nữa, cuối cùng ông chú cũng xong việc.
Ném nửa thi