Chuyển ngữ: WanhooBên cạnh Ninh Thư có một cái máy bắt chước, Ninh Thư nói gì nó sẽ đọc theo, lặp đi lặp lại làm cô nhức hết cả đầu.Cô làm bất cứ cái gì xác sống biến dị cũng học theo.Tại sao cô luôn gặp mấy chuyện kỳ lạ nhỉ?Mẹ nó còn giết không giết được cơ, ngày ngày ở chung làm Ninh Thư sốt hết cả ruột, tóc tai được ông chú chăm chút mềm mượt cũng xoăn tít hết lại rồi.Nhớ ông chú quá đi, cô bỗng cảm thụ được tâm trạng ông chú khi ở cùng cô, giống với khi cô ở cùng xác sống này đó là ngu muốn bóp ch.ết rồi.Có đối lập mới có so sánh, so với xác sống, Ninh Thư cảm thấy mình quá thông minh.
Nếu mà là ông chú ở với con xác sống này, ông chú đã giết quách nó từ lâu rồi.“Hoa Đóa Nhi, tao tên Hoa Đóa Nhi.” Ninh Thư chỉ vào mình, nói từng chữ với xác sống biến dị.“Hoa… Nhi.” Xác sống biến dị đọc theo.“Hoa, Đóa, Nhi.” Ninh Thư nhắc lại.Xác sống biến dị: “Hoa, Nhi.”Được thôi, nói ba chữ với xác sống biến dị quá khó, Ninh Thư cũng lười sửa đúng, Hoa Nhi thì Hoa Nhi.“Hoa Nhi, Hoa Nhi.” Xác sống biến dị học được vài chữ thì nói mãi không ngừng như tụng kinh.Thi thoảng xác sống biến dị ra ngoài, lúc về còn đưa trái tim đầm đìa máu cho Ninh Thư ăn.Ninh Thư: …Giải thích lâu thật lâu, cuối cùng cũng khiến nó hiểu cô không ăn cái này, sau rồi mới không đưa trái tim đầm đìa máu cho cô nữa.Thấy nó như thế, Ninh Thư cũng không ghét nó như trước.
Chắc là nó không nhớ đã từng đánh cô bị thương nữa rồi, dù sao thì có nhiều con người chết dưới tay nó lắm.Ninh Thư nghiêm túc dạy xác sống nói, thỉnh thoảng hai con xác sống có thể giao tiếp đơn giản.
Để tiện nói chuyện, Ninh Thư đặt cho xác sống một cái tên là Tiểu Minh.Xác sống biến dị vui vẻ đón nhận cái tên này, kế đó ngày nào nó không nói Tiểu Minh cũng gọi Hoa Nhi.Ở kho hàng bỏ hoang một thời gian, Ninh Thư cũng thấy buồn, cô quyết định đi tìm Sồ Phượng, qua căn cứ chỉ huy trưởng ở tìm xem, hẳn là Sồ Phượng cũng ở căn cứ ấy.“Tao đi đây Tiểu Minh, mày đừng theo tao đấy.” Ninh Thư định đi lượn một mình, tìm được Sồ Phượng thì càng tốt.Cơ mà Ninh Thư cảm thấy mình sẽ tìm thấy Sồ Phượng, Sồ Phượng hận cô như thế, cốt truyện sẽ cho Sồ Phượng cơ hội rửa hận báo thù.Tiểu Minh lắp bắp hỏi Ninh Thư: “Đi… đâu, đâu.”“Không biết.” Ninh Thư nhún vai tùy ý.“Tao đi.” Tiểu Minh nói.“Mày muốn theo thì theo.” Dù gì cũng là đồng bọn có sức chiến đấu mạnh, đặc biệt là nó có khả năng triệu tập xác sống.Ninh Thư vẫn luôn thắc mắc tại sao cô không triệu tập được xác sống đây.Sau đó Ninh Thư dắt theo một cái đuôi nhỏ, ngày ngày lượn linh tinh, rảnh quá sẽ lại dạy Tiểu Minh nói chuyện, Tiểu Minh cũng ngày càng nói lưu loát hơn.Ninh Thư thử lấy dịch thể gen ra, thử xem Tiểu Minh có cướp dịch thể gen của cô không.
Sự thật chứng minh Ninh Thư đã đa nghi, hình như Tiểu Minh không thích uống dịch thể gen.
Giữa hai sự lựa chọn là dịch thể gen và trái tim, Tiểu Minh chọn trái tim.Ninh Thư đoán Tiểu Minh quen mùi thức ăn, không muốn thay đổi thực đơn, vậy nên khi Ninh Thư đói có thể ung dung lấy dịch thể gen ra uống.Đi chừng mấy ngày mà chẳng thấy con người, toàn gặp xác sống du đãng, nửa cái bóng người cũng không nhìn thấy làm Ninh Thư có ảo giác rằng loài người đã diệt vong.Ninh Thư bảo Tiểu Minh: “Sau này giết ít người thôi, nhất là dị nhân ấy.”“Vì sao?” Tiểu Minh ngờ vực hỏi Ninh Thư.
Với Tiểu Minh mà nói, con người chỉ là thức ăn tao cần thì tao bắt.Ninh Thư bực bội: “Con người bị giết hết sau này mày