Chuyển ngữ: WanhooQua một thời gian, cuối cùng tổ đội cũng đến căn cứ mới.
Ninh Thư chứng kiến chỉ huy trưởng vào căn cứ an toàn rồi xoay người rời đi với Tiểu Minh.Tuy cô có trí tuệ, có thể nói chuyện, nhưng vẫn là khác loài với con người, không chung chủng tộc buộc phải loại trừ.
Ninh Thư chưa từng nghĩ đến sẽ sống cùng chỉ huy trưởng bởi vì đây là chuyện không thể xảy ra.Ninh Thư nhấn mạnh rất nhiều lần với cơ thể này, nhấn mạnh với cô bé không cùng loài với con người, không thể ở cùng với con người.Ninh Thư sợ sau khi cô đi, cô bé nguyên chủ ngốc nghếch sẽ lại muốn sống chung với con người.“Hoa Nhi.” Tiểu Minh gọi Ninh Thư, Ninh Thư ngoảnh đầu nhìn nó, hỏi: “Sao đấy?”“Hoa Nhi, sau này chúng ta không ở chung với con người nữa, con người rất đáng ghét.” Tiểu Minh nói với Ninh Thư.Ninh Thư gật đầu, “Không ở.”“Hay quá, hay quá…” Tiểu Minh rất vui vẻ, lòng Ninh Thư cũng nhẹ nhõm.Ninh Thư và Tiểu Minh tìm một chỗ nghỉ chân, thật ra bọn cô không cần nghỉ ngơi nhưng tâm lý Ninh Thư vẫn là con người, không thay đổi thói quen được, có vẻ như Tiểu Minh cũng quen với điều này.Ninh Thư quan sát Tiểu Minh bên cạnh, bắt chuyện: “Tiểu Minh, sau này nhờ mày chăm sóc tao, mày phải chăm sóc tao thật chu đáo đấy.”Tiểu Minh ngó Ninh Thư, gật đầu, “Tao sẽ chăm sóc mày.”“Đừng bao giờ để cho tao đến sống cùng con người, nếu như đầu óc tao bỗng ngu đần muốn tiếp cận con người, mày nhất định phải cản tao biết chưa.
Đừng để tao bị con người giết rồi moi hạch tinh thể, sẽ không có người ở cùng mày nữa đâu.” Ninh Thư vừa uy hiếp vừa nhờ vả.Tiểu Minh ngó mãi Ninh Thư, đáp: “Chắc chắn tao sẽ không để con người giết mày.”“Giỏi.” Ninh Thư nhắm mắt lại suy nghĩ, không biết bao giờ mới kết thúc nhiệm vụ này.Ninh Thư bỗng chột dạ, không biết tình hình nhiệm vụ thế nào.
Hình như hệ thống đã biến mất hoàn toàn, lâu lắm rồi không thấy nó lên tiếng.Tiểu Minh đẩy Ninh Thư, Ninh Thư mở mắt hỏi: “Sao thế?”“Tao chỉ kiểm tra xem mày có đang ngủ không thôi.” Tiểu Minh bảo.Ninh Thư: …Bây giờ Tiểu Minh đã nói năng lưu loát chẳng khác gì con người.Ninh Thư vẫn quyết tâm trở lại tìm Cô Lang Sồ Phượng gây chuyện.
Tiểu Minh không có ý kiến, lang thang với Ninh Thư, im re cả ngày không biết đang suy nghĩ gì.“Hoa Nhi, mày bảo tao có thể tạo một cái căn cứ như con người không?” Tiểu Minh hỏi Ninh Thư.Ninh Thư: Ặc ặc…Không nên đả kích tư tưởng tích cực của Tiểu Minh.
Ninh Thư mạnh dạn vỗ vai Tiểu Minh, bảo: “Muốn làm thì làm đi, tao ủng hộ.”Tiểu Minh cười giật mép, Ninh Thư ngoảnh đi không nhìn mặt nó.Thành lập một căn cứ có ích gì, chẳng lẽ thả một đám xác sống vô tri chỉ thích ăn vào trong đó.Cảnh tượng tuyệt vời quá không dám tưởng tượng.“Khi ấy sẽ tập hợp các quái vật nhỏ thông minh như chúng ta lại.” Tiểu Minh nói.Ninh Thư giật mình, thành lập một căn cứ tập trung xác sống biến dị, Tiểu Minh táo bạo thật đấy.“Được đó.” Ninh Thư tán thành.Tiểu Minh vui sướng lại vẽ gì đó dưới đất, bảo Ninh Thư rằng: “Hay là chúng ta tấn công một cái căn cứ rồi lấy làm của chúng ta.”Ninh Thư: “Duyệt.”Tiểu Minh: “Mày bảo xem sau này căn cứ của chúng ta sẽ có bao nhiêu xác sống biến dị?”Ninh Thư: “Chắc nhiều lắm.”Trông dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Minh, quả nhiên con trai đều có khát vọng mở mang bờ cõi.“Ting, hoàn thành nhiệm vụ, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?” Cuối cùng hệ thống lâu rồi chưa xuất hiện cũng lên tiếng, Ninh Thư thoáng ngẩn ngơ, rồi lập tức chọn rời khỏi thế giới nhiệm vụ.Ninh Thư bỗng có hơi thất vọng, trước khi đi không gặp lại ông chú rồi.Hai lần gặp được ông chú cũng xem như là kỳ tích, e là