Chuyển ngữ: WanhooCơ thể tự động phô ra động tác quyến rũ nhất, lắc lư vùng hông là tư thế thoải mái nhất.
Ninh Thư kẹp chặt hông mình, không để nó lắc lư, cứng đờ người đi đến chỗ Tư Đồ Kình Vũ.Tư Đồ Kình Vũ nhanh nhẹn cởi phăng chiếc áo để phơi bày cơ thể cường tráng của mình, chỉ có vết máu trên tay là điểm phá cảnh.Tư Đồ Kình Vũ nói hờ hững: “Băng bó vết thương cho bản tướng.”Ninh Thư nói thẳng: “Không biết băng.”“Hử…” Tư Đồ Kình Vũ nheo mắt, nhìn Ninh Thư nguy hiểm, “Băng bó vết thương cũng không biết? Đúng là tiểu thư khuê các.”Giọng Tư Đồ Kình Vũ đầy châm chọc, lạnh lùng: “Đám tiểu thư khuê các các ngươi đều để mắt trên trời.
Ngươi đang là tù binh của ta, bản tướng nói cái gì chính là cái đó.”Ninh Thư bĩu môi, cắt miếng vải cạnh Nguyệt Lan rồi quấn tay Tư Đồ Kình Vũ.
Chẳng biết Tư Đồ Kình Vũ nhớ đến chuyện không hay gì, mà nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt dữ dằn và ghét bỏ, “Không phải sát trùng vết thương trước à? Đúng là ăn không ngồi rồi.”Ninh Thư lau vết thương của hắn bằng khăn, động tác rất mạnh, Tư Đồ Kình Vũ đau đến xuýt một tiếng, nhìn Ninh Thư sầm mặt, “Ngươi cố tình?”“Đâu có.” Ninh Thư trả lời dửng dưng.“Quả nhiên, đám tiểu thư khuê các băng thanh ngọc khiết các ngươi đều là kỹ nữ.” Tư Đồ Kình Vũ bốc hỏa, ngày càng ăn nói khó nghe.“Ting, +5 điểm ngược.” Giọng của 2333 đột nhiên vang lên trong não Ninh Thư.Ninh Thư đần mặt, cô đã làm gì à? Rõ ràng là cô bị Tư Đồ Kình Vũ mắng, sao lại ngược Tư Đồ Kình Vũ rồi nhỉ?Ninh Thư rất thắc mắc nhưng vẫn không chậm động tác tay, cô buộc chắc vải cho Tư Đồ Kình Vũ.
Tư Đồ Kình Vũ xụ mặt nhìn Ninh Thư, Ninh Thư không hiểu, lên cơn gì nữa đây?Tư Đồ Kình Vũ đứng dậy, cơ bắp trên người rung rung, khiến cả người hắn ngập tràn mùi vị hormone.“Bi.ến ra ngoài.” Tư Đồ Kình Vũ quát Nguyệt Lan, nghe mà thấy cả nhà cũng chấn động.
Nguyệt Lan sợ đến ngồi sụp xuống đất, nhìn Ninh Thư nước mắt lưng tròng.“Em ra ngoài đi.” Ninh Thư nói bình tĩnh với Nguyệt Lan.“Nhưng mà tiểu thư ơi, nô tỳ ra ngoài để tiểu thư một mình đối mặt với cái người dữ dằn này, nô tỳ sợ tiểu thư gặp chuyện không may.” Tuy Nguyệt Lan sợ nhưng vẫn kiên quyết muốn ở lại với Ninh Thư.Nguyệt Lan nói với Tư Đồ Kình Vũ: “Ngươi thả tiểu thư nhà ta ra, ngươi nhằm vào ta này.” Lúc nói Nguyệt Lan còn ưỡn ngực mình.Ninh Thư: …“Bi.ến.” Tư Đồ Kình Vũ nhìn Nguyệt Lan đầy sát ý.“Ra ngoài.” Ninh Thư nói, Nguyệt Lan khóc ròng ra ngoài.Sau khi Nguyệt Lan ra ngoài, Tư Đồ Kình Vũ cúi đầu ngắm Ninh Thư, Ninh Thư dửng dưng nhìn lại hắn.
Trong ống tay áo cô giấu cái kéo, cái kéo này Ninh Thư lén giấu khi cắt vải.Nếu Tư Đồ Kình Vũ có gan động tay với cô thật, cái kéo của Ninh Thư sẽ không ngần ngại đâm vào ngực hắn.
Đẹp trai đã sao, đẹp trai cũng chỉ là tội phạm hi.ếp dâm thôi.“Đời này bản tướng ghét nhất đám tiểu thư khuê các như ngươi.
Trước thì băng thanh ngọc khiết, sau đã hách dịch độc ác.” Tư Đồ Kình Vũ bắt được cằm Ninh Thư, rít lên rằng: “Vậy nên, gặp được tiểu thư khuê các như ngươi bản tướng đều tiền dâm hậu sát.”Phắc diu, đậu má chắc chắn đây là một thằng tâm lý bi.ến thái rồi.
Cô mặc niệm cho Mộc Yên La, tuy nàng ấy đã bị cưỡ.ng bức nhưng không bị giết.Ninh Thư vẫn thản nhiên như không, Tư Đồ Kình Vũ hỏi Ninh Thư: “Ngươi nói xem bản tướng sẽ xử lý ngươi thế nào?”“Tiền sát hậu dâm?” Trước là tiền dâm hậu sát, giờ cô là nữ chính, đương nhiên phải đặc biệt