Chuyển ngữ: WanhooVậy là Ninh Thư trở thành thị nữ bên người Tề Sênh.
Bưng trà pha ngon đến thư phòng Tề Sênh, cô đẩy cửa bước vào thì thấy Tề Sênh đang bận rộn.
Là người thừa kế cơ nghiệp gia tộc, Tề Sênh vẫn rất bận rộn.Nhưng mà thời gian bỏ ra anh anh em em với Mộc Yên La, sau cả nữ phụ chân ái đến cũng anh anh em em với nữ phụ chân ái, thì lúc đó không thấy bận rộn gì hết.Ninh Thư đặt chén trà vào tay Tề Sênh, Tề Sênh nhìn qua chén trà rồi lại nhìn Ninh Thư, Ninh Thư ngoác ngay cái miệng rộng đỏ như máu cười với Tề Sênh, cô bảo: “Mời thiếu gia dùng trà.”“Chẳng lẽ không có ai nói cho ngươi biết, nước trà ta uống để nguội à?” Tề Sênh hỏi bình tĩnh.“Xin lỗi thiếu gia, nô tỳ mới đến chưa biết nhiều điều lắm, hay là để nô tỳ rót lại nhé.” Ninh Thư áy náy nhấc vội trà lên, mà tay chân vụng về để đổ trà nóng vào tay Tề Sênh.Nước trà pha nóng bỏng cứ thể đổ xuống tay Tề Sênh.“Ngươi đang làm gì vậy?” Tề Sênh cau chặt đôi mày, có hơi xót, tay hắn đỏ lên trông thấy.Ninh Thư càng áy náy hơn, vội vàng rút khăn ra lau tay Tề Sênh.
Khăn tay Ninh Thư vừa rút ra, Tề Sênh ngửi ngay thấy mùi nước hoa trộn mùi thối chân.Tề Sênh buồn nôn, vội giơ tay bịt mũi, thế nhưng bàn tay bị khăn lau qua đã có mùi thối rồi, thế là Tề Sênh chạy vội ra ngoài phòng.Ninh Thư bĩu môi, vứt khăn tay vào khay trà rồi bưng khay đi.Ninh Thư về đến phòng, Nguyệt Lan hỏi dồn Ninh Thư: “Tiểu thư, hắn không làm khó người chứ?”“Không có, cái gì tiểu thư nhà em chẳng biết, sao bị hắn làm khó được.” Ninh Thư vắt chéo chân ngúng nguẩy.Nguyệt Lan rất xót xa, “Tiểu thư là thiên kim thừa tướng, là lá ngọc cành vàng thế mà giờ lại phải đi hầu hạ người khác.
Tiểu thư ơi nô tỳ xót tiểu thư lắm.”“Được rồi, đừng rên nữa, tiểu thư em vẫn khỏe re.” Ninh Thư bực bội.Nguyệt Lan ngậm miệng ngay, ấm ức thút tha thút thít.Tuy Ninh Thư làm cho Tề Sênh thấy ghét, nhưng Tề Sênh vẫn để Ninh Thư tiếp tục làm thị nữ bên người.
Dù Ninh Thư luôn ẩu đoảng, mặt thì xấu, nhưng vẫn kiên quyết để Ninh Thư làm thị nữ của hắn.Mặc cho lúc Ninh Thư hầu Tề Sênh ăn cơm có xì nước mũi vào thức ăn của hắn.
Lúc Tề Sênh tắm, Ninh Thư tự tiện đi vào đổ một thùng nước nóng, khiến Tề Sênh nóng đến nhảy cẫng lên, để tông hống chú chim chạy quanh phòng.Đã thế, người Ninh Thư còn toàn mùi thối chân khiến Tề Sênh không chịu nổi.Nhưng dù có sao Tề Sênh vẫn chịu đựng làm Ninh Thư hết nói nổi, quả nhiên sức hút giữa nam nữ chính không phải chỉ phô cho có.“Người ngươi có mùi gì vậy?” Tề Sênh không chịu nổi nữa phải lên tiếng hỏi.Ninh Thư đắc chí ra mặt trợn mắt nhìn Tề Sênh, vui vẻ: “Đây là mùi hoa quế, ngày nào nô tỳ cũng xông quần áo với hương liệu đó.
Thiếu gia gửi xem, thơm lắm đúng không?”Ninh Thư nói rồi kề khăn tay vào mũi Tề Sênh.
Tề Sênh ngoảnh mặt đi, nhíu chặt lông mày: “Thật ra ngươi đã thơm lắm rồi, không cần xông hương đâu, xông hương này còn phá mất mùi dễ chịu ở người ngươi ấy.”Ninh Thư: (⊙o⊙)Lẻo mép chưa, gian thương đúng là gian thương.
Rõ ràng không chịu nổi mùi hoa và mùi chân thối ở người cô, thế mà còn nói cái gì mà mùi dễ chịu.
Nguyên chủ đã bị chính cái dạng này của hắn lừa đấy.
Bề ngoài quần áo tươm tất, bên trong đen tối vô cùng.Ninh Thư cười nhếch mép, cái miệng rộng đỏ như máu khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tề Sênh ngoảnh mặt đi, lúc sau mới quay mặt lại nói chuyện với Ninh Thư: “Tự nhiên là đẹp nhất, những đồ trang điểm này không tốt cho da ngươi đâu.
Hơn nữa ngươi đang còn trẻ, những đồ trang điểm này đều giấu đi vẻ đẹp chân chất của ngươi.”Thật ra là