Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư đến phải quỳ trước Tề Sênh, vừa trưa mới ấy ấy với phụ nữ, tối lại qua tìm cô, muốn cô chung chồng với tình yêu đích thực.Chung chung cái beep.Ninh Thư rất muốn hỏi Tề Sênh yêu tình yêu đích thực thật à?Phóng đ.ãng không tiết chế thế này, chẳng lẽ yêu trong tim còn cơ thể làm gì cũng được, chỉ cần trong tim ta yêu nàng là được?Thằng tồi, thằng bện.h hoạn.Ninh Thư nhếch khóe môi nhìn Tề Sênh chó đội lốt người phóng khoáng dưới ánh trăng, cô nói: “Thiếu gia, người yêu tiểu thư Vũ Phỉ không?”Tề Sênh gật đầu: “Yêu, ta yêu nàng rất nhiều năm rồi.”Ninh Thư: ...Đã yêu thế sao đêm hôm còn tâm sự với cô gái khác.
Hắn yêu đương cho có hay nên nói Tề Sênh chỉ muốn lừa cô vào tròng đây?Bất luận là loại nào, Ninh Thư đều khinh Tề Sênh.“Các nàng đều là cô gái lương thiện, ta tin nhất định Vũ Phỉ sẽ chấp nhận nàng, chắc chắn các nàng sẽ yêu thương lẫn nhau.” Vẻ mặt Tề Sênh có hơi đau khổ, “Gần đây, ta phát hiện ra ta yêu nàng, ta không thể từ bỏ ai trong nàng và Vũ Phỉ.”Cái định mệnh, Ninh Thư tởm muốn chết.
Mẹ nó, nam chính thế giới này không cha nào bình thường cả.
Một cha ôm tổn thương thuở nhỏ trong lòng, một cha lồi lõm, một cha lừa gạt chân tình, má ơi, không biết gã sau sẽ là dạng nào.Bị điên thì đi bệnh viện, cớ sao dày vò Mộc Yên La.“Ai trong các nàng rời bỏ ta, ta đều rất đau khổ.” Tề Sênh nhìn Ninh Thư đong đầy tình cảm.Ninh Thư nuốt nước bọt ừng ực, cô rất muốn nhổ nước bọt vào thằng cha khốn khiếp này.“Yên La, không có nàng ta sẽ chết mất.” Tề Sênh quyết tâm nắm lấy tay Ninh Thư, mặt bỗng biến sắc nhưng vấn cố nắm tay Ninh Thư.Thế mày đi chết đi...Ninh Thư rút tay mình về, cúi đầu ngại ngùng: “Mặt nô tỳ xấu xí, không xứng với thiếu gia.“Không, ta biết nàng làm thế để bảo vệ chính nàng.
Ta đã từng thấy mặt nàng ở kinh thành, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng ta biết dung mạo nàng hoa nhường nguyệt thẹn, mắt sáng long lanh như gợn nước, mái tóc bồng bềnh như áng mây.
Ta có thể hiểu được lý do nàng làm thế này.”Ninh Thư: ...Phắc diu, bảo sao dễ tha thứ cho cô thế, hóa ra là đã biết mặt mũi Mộc Yên La ra sao.Ninh Thư chớp đôi mắt đen sì mông lung, hoàn toàn không sánh với cảm giác sáng long lanh như gợn nước của Tề Sênh, Ninh Thư lắc đầu nói: “Thiếu gia, nô tỳ tên Tiểu Hồng, không phải Mộc Yên La.
Thiếu gia bị điên đúng không, người uống thuốc đi.”Tề Sênh yêu chiều: “Được rồi được rồi, nàng là Tiểu Hồng, nàng không phải Mộc Yên La.
Sau này có người hỏi nàng, nàng cũng phải trả lời như này, dù sao thì cái tên Mộc Yên La rất nổi tiếng, nàng biết rất nguy hiểm mà.”Câu nào câu nấy giả tạo, lẳng lơ thấy rõ.
Ninh Thư dám quỳ xuống thề, tên Tề Sênh khốn khiếp này chỉ muốn cơ thể cô.
Sau đó tiếp tục cốt truyện làm rồi yêu, lâu ngày sinh tình, bị nữ phụ Lý Vũ Phỉ hành hạ một trận, rồi Tề Sênh mới tỉnh ngộ hoàn toàn.
Hắn yêu Mộc Yên La chứ không phải Lý Vũ Phỉ độc ác.
Trước chỉ vì quá yêu cô, mới không nhìn thấy sự cay độc của cô ta, sự hiền dịu và dịu dàng đó đều là giả dối.Tề Sênh kề sát mặt lại gần Ninh Thư, định hôn nhẹ lên trán Ninh Thư, thế nhưng vừa đến gần đã ngửi thấy mùi mồ hôi và đầu bẩn lâu không gội phát ớn.
Tề Sênh đổi vị trí, định hôn lên mặt nhưng mặt cô đắp đầy son phấn, khiến Tề Sênh không có chỗ đặt môi, sau cùng đành bỏ qua.Ninh Thư thầm bật cười.
Cô biết Tề Sênh không dám đặt môi nên lười tránh.
Mục tiêu của Tề Sênh là Mộc