Chuyển ngữ: WanhooNhóm Ninh Thư đi lung tung khá lâu, Ninh Thư bắt đầu mất phương hướng, sao lâu thế mà vẫn không thấy anh thư sinh nhỉ.
Lực hấp dẫn giữa nam nữ chính đi đâu cả rồi, bạn cốt truyện đi đâu cả rồi.Ninh Thư vén mành, hỏi ám vệ đánh xe: “Vẫn chưa có nơi nghỉ chân à?”Ám vệ bịt mặt bằng miếng vải đen, chỉ lộ đôi mắt và cái trán bên ngoài, nhìn Ninh Thư đáp: “Tạm thời chưa tìm thấy cái làng nào.”Ninh Thư chau mày, Nguyệt Lan bảo: “Tiểu thư ơi hay là chúng ta rẽ phải đi, rẽ trái không thấy thì rẽ phải.”Ninh Thư: …“Kệ đi, ta hơi mệt, dựng tạm lều đã.” Ninh Thư phẩy tay.Ám vệ bảo: “Không cần phiền thế, không cần dựng tạm lều đâu.
Người và Nguyệt Lan nghỉ tạm trong xe, tôi tìm một cái cây nghỉ một lúc là được.”“Nhưng mà ta không muốn ngồi xe ngựa.
Ngồi xe ngựa lâu thế rồi, ta muốn nằm ngửa ngủ cả đêm cơ.” Ninh Thư đau khổ ra mặt, ở trong xe ngựa chân tay không được duỗi thẳng, mệt lắm luôn.Ám vệ nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt ám chỉ “bệnh công chúa tái phát”, Ninh Thư tức cái nhìn của ám vệ: “Chỉ có ba người chúng ta mà ngươi bịt mặt làm gì.
Bớt bớt cái dáng vẻ muốn cướp của người già chia cho người nghèo này của ngươi lại giúp ta được không.”Ám vệ không đáp, cũng không gỡ miếng vải đen xuống mà hắn đi tìm nơi dựng tạm lều.Ninh Thư ôm trái tim bị tổn thương nói với Nguyệt Lan: “Ám vệ ca ca nhà em lạnh lùng quá.”Nguyệt Lan nghiêm mặt: “Tiểu thư, ám vệ là của nhà người, không phải là của nhà nô tỳ.”Ninh Thư: …Ám vệ vẫn còn tương đối tình người, vẫn nướng cho Ninh Thư và Nguyệt Lan ít món ăn dân dã.Ám vệ đưa cái thứ không biết là gà hay chim qua, Ninh Thư tin người vươn vội tay ra nhận con gà nướng, thế nhưng ám vệ dịch tay đưa cho Nguyệt Lan.Nguyệt Lan ngạc nhiên nhận gà, trông thấy dáng vẻ lúng túng của Ninh Thư, cô đưa gà nướng cho Ninh Thư: “Hay là tiểu thư ăn trước đi.”Ninh Thư co giật khóe miệng, làm màu: “Không cần, em ăn đi, đây là gà ám vệ ca ca cho em mà.”“Tiểu thư ăn đi.” Nguyệt Lan bảo Ninh Thư.Ninh Thư: “Không ăn thật mà.”Nguyệt Lan: “Người ăn đi tiểu thư, nô tỳ biết dạo này tiểu thư thích ăn thịt.”Ninh Thư: “Không ăn, em ăn đi, ám vệ ca ca cho em mà.”Nguyệt Lan: “Hay là chúng ta chia ra.”Cơ mặt Ninh Thư giật đùng đùng, một con gà còi cọt còn chia với chả chác.
Ninh Thư nhét gà vào miệng Nguyệt Lan, “Đã bảo em ăn thì cứ ăn, nói nhiều thế làm gì.”Nguyệt Lan gặm gà nướng thơm phức, nói với Ninh Thư: “Thơm lắm tiểu thư, bảo sao lão gia thích ăn đồ ăn dân dã thế.
Thơm lắm ấy, tiểu thư đợi chút nhé, ám vệ nướng xong ngay đây.”Ninh Thư nuốt nước miếng ừng ực, nhìn chằm chằm gà nướng trong tay ám vệ.
Bỗng nhiên ám vệ ném con gà vào trong đống lửa, sau đó rút kiếm chĩa về một nơi, quát lớn: “Ai đấy?”Nguyệt Lan vứt con gà chỉ còn bộ xương trong tay đi, hùng hổ chặn trước mặt Ninh Thư.
Học cái giọng gằn của ám vệ ca ca, quát lớn: “Kẻ nào lăn ra đây nhận chết đi, vứt cái suy nghĩ muốn hại tiểu thư nhà ta đi.”Ninh Thư: Tại sao lại khai ra tiểu thư nhà em làm gì?Ninh Thư nhanh tay bịt mặt, chỉ hở đôi mắt bằng miếng vải mỏng.Lục đục một lúc sau, một chàng trai mặc áo xanh, đeo giỏ trúc trên lưng đi qua.
Hắn chắp tay nho nhã: “Tiểu sinh không có ý định quấy rầy các vị, chỉ vì thấy trời bắt đầu tối nên muốn xin các vị ít lửa thôi.”Ninh Thư nheo mắt nhìn chàng trai kia, trời tối quá không nhìn rõ, nhưng với cái giọng điệu nho nhã này, cô có dự cảm mãnh