Chuyển ngữ: WanhooÔn Như Họa nhìn thấy đôi mắt hở bên ngoài thì thoáng giật mình, hắn hỏi: “Bạch Cầm Tương, sao muội khác hoàn toàn ngày trước thế, muội không phải Bạch Cầm Tương?”Hôm qua trời tối mịt, lại còn che lụa trắng nên không rõ mặt đối phương lắm.
Hôm nay Ôn Như Họa có dự cảm rất chân thật rằng đây không phải biểu muội hắn.Nhiều lắm Bạch Cầm Tương chỉ được xem là thanh tú, người cũng không quá cao.
Còn người trước mặt này vóc dáng cao gầy, nhã nhặn, rõ ràng không phải Bạch Cầm Tương.Ninh Thư chau mày, nói như đúng rồi: “Biểu ca à, muội là Bạch Cầm Tương mà.
Muội biết ngày trước muội chối bỏ hẹn ước của chúng ta, những giờ muội cũng đã gặp báo ứng rồi.”Ôn Như Họa cau chặt lông mày.
Người trước mặt không phải Bạch Cầm Tương nhưng lại biết chuyện của hắn và Bạch Cầm Tương.
Đang xảy ra chuyện gì thế này.Ôn Như Họa có hơi ngu ngơ.Ninh Thư hếch mặt, nói: “Có phải thấy mắt muội trở nên long lanh, người cũng cao ráo không.
Gả vào nhà giàu mà, ngày nào cũng hải sâm bào ngư vi cá tắm sữa bò, thay đổi là chuyện bình thường.
Được ăn ngon, đương nhiên trổ mã mùa xuân thứ hai.”Bạch Cầm Tương lập gia đình cũng chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi.
Không ai chắc người trước mặt Ôn Như Họa có phải Bạch Cầm Tương thật không, có khi Ôn Như Họa cũng không nhận ra.“Muội đang khoe cuộc sống quý tộc giàu sang của muội à?” Ôn Như Họa xụ mặt với Ninh Thư, “Vậy giờ muội về tìm ta làm gì?”“Ting, +20 điểm ngược, hiện đang có 40 điểm ngược.” 2333 có chút xúc động, nói: “Úi trời ghê chưa ghê chưa, một đêm đã có 40 điểm ngược.
Ninh Thư giỏi quá, chưa biết chừng vụ này chúng ta kiếm bội rồi.”Ninh Thư: “Biến đi.”“Hứ, cô gái vô tình vô nghĩa, tôi hận cô.
Sau này cô đừng có mơ gặp lại tôi.” 2333 gạt nước mắt, tiếp đó trong đầu Ninh Thư vang lên tiếng 2333 giả tiếng chạy bộ.
2333 nhăn nhó gọi Ninh Thư: “Mau gọi tôi lại, mau lại tôi lại đi mà.”Ninh Thư: “Biến đi… cho khuất mắt.”Trông Ôn Như Họa mệt nhọc vì một đêm không ngủ, áo xanh dính vết bẩn và cỏ cây.
Sắc mặt mệt mỏi, râu cằm tua tủa, hình tượng này thảm quá rồi.Biểu muội mình hám hư vinh gả cho người khác, đây là cái gai trong tim Ôn Như Họa.
Ninh Thư chỉ nói bừa một câu đã nhói lên nỗi đau trong lòng Ôn Như Họa.Đây là nỗi đau Ôn Như Họa chôn dưới đáy lòng không thể chấp nhận được.Ninh Thư thấy Ôn Như Họa vừa đáng thương vừa đáng trách.
Hắn là một kẻ hèn nhát vô năng, một chút đả kích cũng không chịu nổi, đã thế còn buông bỏ cuộc sống của mình, không hề có trách nhiệm của một người đàn ông.Sao người đàn ông thế này lại thành nhân vật chính được nhỉ.
Có khi về sau, khi bảy gã đàn ông sống chung với Mộc Yên La, hắn sẽ là người bị chèn ép nhiều nhất.
Lũ đàn ông khác đều là nam chính muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, không cũng võ công cao cường, lúc mặt người khi dạ thú.Ôn Như Họa lại mang đến cảm giác chẳng có gì, dù có một bụng văn vở cũng vô dụng.Dám cá là không tranh được nữ chính sẽ tự mình cở.i đồ thôi.
Não Ninh Thư đã bay rất xa, có khả năng sẽ không thể bay về.Ôn Như Họa nhấc giỏ trúc chuẩn bị rời đi, Ninh Thư vội nói: “Huynh muốn đi đâu?”Ôn Như Họa lạnh lùng: “Tất nhiên đi về.”Ninh Thư bảo: “Muội về với huynh.”Bỗng Ôn Như Họa hét to: “Bạch Cầm Tương, ta không phải người muội muốn bỏ thì bỏ, muốn về tìm thì về tìm.
Muội đừng diễn trò nữa.”Ninh Thư không hề bận tâm đến cảm xúc của Ôn Như Họa, cô ngồi lên xe ngựa rồi đi theo Ôn Như Họa.Ôn Như Họa tức giận rảo bước chân, nhưng hai đùi hắn đâu thể nhanh hơn bốn vó ngựa.
Tính cả cái chân ngắn thứ ba của hắn cũng không có ích gì.Không thể làm gì người ngựa phía sau, Ôn Như Họa đành mặc kệ, bơ người đằng sau.Nguyệt Lan vén mành nhìn Ôn Như Họa phía trước, hỏi Ninh Thư: “Tiểu thư, có phải đầu óc kẻ