Chuyển ngữ: WanhooXe ngựa chạy nhanh trên đường đầy cát vàng, không ai nói chuyện trên xe, không khí có hơi ngột ngạt.Ôn Như Họa nhìn sang ám vệ bên cạnh.
Người hắn có hơi thở chết chóc, đôi mắt xa cách, vừa nhìn là biết người có võ công cao cường.Bạch Cầm Tương đã hoàn toàn không phải người chung một đẳng cấp với hắn rồi.
Bạch Cầm Tương của bây giờ ra cửa có thị vệ, có nha hoàn, đúng là ra vẻ phu nhân.Ninh Thư và Nguyệt Lan đang ngủ trong xe ngựa, xe ngựa lắc lư rất dễ ngủ gật.Ninh Thư tỉnh ngủ, cô vén rèm hỏi Ôn Như Họa: “Còn cách làng huynh ở xa không thế, huynh đi hái thuốc xa thế này, huynh dẻo chân thật đấy.”Nghe thấy câu hỏi của Ninh Thư, mặt Ôn Như Họa bỗng đỏ lên rồi lại tái nhợt, hờ hững bảo: “Ta đi đâu hái thuốc liên quan gì đến muội.”Ninh Thư vén tóc, hồn nhiên như không: “Chắc là thảo dược quanh làng bị huynh hái hết rồi nên mới đi xa thế này chứ gì.
Biểu ca này, muội tưởng xa muội huynh sẽ sống rất tốt mà không ngờ huynh lại túng thiếu thế.”Mặt Ôn Như Họa biến đổi như cầu vồng, các màu sắc thay phiên nhau xuất hiện trên mặt, hắn tức đến phập phồng ngực.“Ting, +10 điểm ngược, điểm ngược đang là 60.”Ninh Thư: Phắc diu, chỉ khoái vừa yêu vừa hận à.Ninh Thư bĩu môi, hạ rèm xuống, hiển nhiên không muốn nói chuyện với Ôn Như Họa.
Trong xe ngựa cũng nghe thấy Ôn Như Họa thở phì phò mạnh.“Dừng xe, ta muốn xuống xe.
Bạch Cầm Tương, giờ ý muội thế nào? Muội cố tình quay về nhục mạ ta ư?” Ôn Như Họa hỏi Ninh Thư trong xe.Ninh Thư trả lời bình tĩnh: “Biểu ca ơi, Cầm Tương đến nương nhờ huynh mà.
Giờ Cầm Tương đã hết đường, chỉ biểu ca mới cứu được Cầm Tương thôi.”Ôn Như Họa nổi đóa, “Thái độ muội là đang nhờ vả người khác à? Bạch Cầm Tương, ta cho muội hay ta không nợ muội gì cả, giờ muội còn dám vác mặt về nữa.”“Biểu ca, chẳng phải Cầm Tương đã nhận lỗi với huynh rồi sao.
Trước đây là Cầm Tương có lỗi với huynh, giờ Cầm Tương biết lỗi rồi.
Cầm Tương biết huynh vì muội mà không thi khoa cử, thật sự là Cầm Tương vừa cảm động lại vừa hổ thẹn.
Bởi vậy nên chuyến này quay về, Cầm Tương muốn đôn đốc biểu ca đọc sách, sau đó đi thi khoa cử đấy.” Ninh Thư nói nhăng nói cuội.Ôn Như Họa tức đến lòi con mắt, sao cô gái này có thể nói trắng trợn như vậy.Ngày trước bảo đi là đi, giờ lại về bảo thi khoa cử với hắn.
Ôn Như Họa tức đến sôi trào máu nóng trong người.
Sao một cô gái lại có thể hèn hạ, không biết xấu hổ đến thế chứ, chẳng lẽ cô ta không có một chút thẹn nào sao.Ôn Như Họa muốn xuống xe nhưng ám vệ không dừng xe.
Ôn Như Họa cũng không có can đảm nhảy xuống, cứ giữ cái mặt xanh lét thế này về đến cổng làng.Ninh Thư nhìn ngôi làng lượn lờ khói bếp, cô hỏi Ôn Như Họa: “Sao huynh lại tìm thấy ngôi làng hiu quạnh vắng vẻ này, khó khăn quá rồi?”Ôn Như Họa không trả lời, hắn đi vào trong làng.
Ninh Thư bảo với ám vệ và Nguyệt Lan: “Chúng ta cũng đi thôi, có nơi nghỉ chân rồi.”Ám vệ liếc mắt qua Ninh Thư: “Tiểu thư, tôi ở đây trông xe ngựa, đến giờ ăn cơm người để Nguyệt Lan mang cho tôi một phần là được.”Cũng ổn, với dáng vẻ này của ám vệ, vào làng sẽ gây hoảng loạn chắc, “Vậy được, ngươi trông xe ngựa chúng ta hẳn hoi đấy, sau này chúng ta vẫn cần dùng nó.”Ninh Thư dẫn Nguyệt Lan rảo bước vào trong thôn.
Đến cổng làng, cô trông thấy Ôn Như Họa đang nói chuyện với một cô gái.
Cô gái này cài trâm gỗ trên tóc, dáng vẻ cũng tạm được.
Nhìn Ôn Như Họa mà sáng rực hai mắt lên, trong đôi mắt chứa đầy mến mộ.Thế nhưng biểu cảm của Ôn Như Họa chỉ có mất kiên nhẫn và chán ghét, liên tục nhìn dáo dác.
Nhìn thấy Ninh Thư, lần đầu hắn hòa hoãn với cô, gọi