Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư trông thấy Hà Đại Hoa nhăn mặt đến mất cả mắt thì hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm sao?”Hà Đại Hoa vươn bàn tay mập béo muốn cầm tay Ninh Thư, Ninh Thư nhét vội chén trà vào tay Hà Đại Hoa.“Mỹ nhân, chúng ta hiểu ý nhau như thế, nàng gả cho ta đi.
Ta cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, chúng ta đều là kiểu không câu nệ tiểu tiết, là kiểu người yêu tự do không chịu gò bó.” Hà Đại Hoa nhìn Ninh Thư rồi hức một tiếng rú lên, “Cha ta muốn ta thành thân, nếu không sẽ đuổi ta ra khỏi làng Hà Gia.”Ninh Thư bĩu môi, “Chúng ta gắn bó từ bao giờ thế.
Cùng lắm chỉ xem như bạn ăn chơi, bạn đàn đúm, lên núi bắt thỏ mới quen biết qua loa, thế mà ngươi muốn ta gả cho ngươi?”“Ngươi có thể đáng tin hơn được không.” Ninh Thư tức giận, “Chọn cô nương trong làng Hà Gia đi.”“Với cả mặt ngươi xấu thế, ảnh hưởng con cái thì làm sao.” Ninh Thư đả kích Hà Đại Hoa kịch liệt.Hà Đại Hoa nắm tay béo giậm chân voi, nói với Ninh Thư: “Mỹ nhân, nàng biết ta thích gì nhất ở nàng không? Ta thích kiểu người hài hước như nàng đó.
Nhìn khắp làng Hà Gia, có chàng trai nào ưu tú như Hà Đại Hoa ta?”Ninh Thư: ...Nguyệt Lan nhướn mày, hừ lạnh khinh Hà Đại Hoa: “Tiểu thư nhà ta gả cho nhà ngươi thế nào được, tiểu thư nhà ta là con...”“Khụ khụ...” Ninh Thư ho khan cắt đứt lời Nguyệt Lan.
Nguyệt Lan hậm hực giậm chân, bặm môi bảo: “Tiểu thư à, chẳng lẽ người định gả cho loại người này thật ạ? Hắn, hắn...”Nguyệt Lan cũng không biết phải hình dung Hà Đại Hoa thế nào.“Mỹ nhân yên tâm.
Chỉ cần nàng thành thân với Hoa ca ca, chuyện gì ta cũng phân bua cho nàng.
Gà vịt nhà ta đều là của nàng, ta cũng là của nàng.” Hà Đại Hoa vỗ ngực, mỡ ngực rung rung.“Ta không cho phép.” Tiếng Ôn Như Họa bỗng vang lên.
Hà Đại Hoa quay phắt lại nhìn người đang đi đến, “Con bò nào bảo không được hả? Tao bảo được là được.”Ôn Như Họa tức đến xanh mặt, châm chọc Ninh Thư, “Bạch Cầm Tương muội cao tay thật đấy.
Mới có mấy ngày đã có thể khiến đầu gấu lấy cái loại bị chồng bỏ như muội rồi à, còn cho muội của cải trong nhà nữa chứ.”“Lại chẳng hám hư vinh thì gì.” Ôn Như Hoa vằn tơ máu mắt nhìn Ninh Thư, “Bạch Cầm Tương muội lại lợi dụng ta, lại coi ta là cái thang để trèo cao.”Hà Đại Hoa nhăn đôi mày sâu róm hỏi Ninh Thư, “Nàng hiểu hắn đang nói gì không, ta chẳng hiểu hắn đang nói cái gì cả.”“Cô gái ngươi muốn lập gia đình cũng chỉ là ả đàn bà hám hư vinh, là cái đồ bị chồng bỏ thôi.” Ôn Như Họa khinh khỉnh Hà Đại Hoa, “Con mắt của ngươi thật là, lại đi thích một ả đàn bà bị chồng bỏ, bị đuổi khỏi nhà thế này.”Hà Đại Hoa nhổ một bãi nước bọt vào Ôn Như Hoa, hất cằm, “Tao lấy cô gái thế nào liên quan gì đến mày? Con mắt tao thế nào liên quan gì đến mày? Tao thích ai thì lấy người đó đấy.”Đại loại là Ôn Như Họa bị dáng vẻ bất cần đời của Hà Đại Hoa làm cho câm nín, đồng thời cũng có cảm giác mình bị nhục mạ.
Hắn hừ lạnh một cái rồi bỏ vào nhà và đóng sầm cửa lại.Hà Đại Hoa nói với Ninh Thư: “Mỹ nhân à, người Hoa ca ca quan tâm là nàng, quá khứ của nàng không liên quan đến ta.
Nàng hào sảng, nàng là người đầu tiên khiến Hà Đại Hoa ta hứng thú.
Hai chúng ta rất hợp nhau, ta không muốn lấy một cô gái mặt nhăn mày nhó đâu, hầy.”Ninh Thư nhận thấy Hà Đại