Chuyển ngữ: WanhooÔn Như Họa đã bắt đầu mơ màng trên giường, hắn có cảm giác mình sắp chết thì lại nghe ả đàn bà Bạch Cầm Tương rên rỉ bên tai như thể hắn sắp đi thật làm Ôn Như Họa tức muốn chết.Đầu tiên là ả đàn bà này bỏ hắn, giờ lại giết hắn.“Đại phu đây, đại phu đến rồi.” Người dân dẫn đại phu đến.Ninh Thư gọi Ôn Như Họa trên giường: “Biểu ca ơi đại phu đến rồi, nhất định huynh sẽ không sao cả.
Muội không cố ý thật, biểu ca đừng bao giờ gặp chuyện không may nhé biểu ca.
Huynh mà xảy ra chuyện Cầm Tương phải làm sao giờ, biểu ca ơi...”Đại phu bắt mạch cho Ôn Như Họa, ông lắc đầu: “Mất máu quá nhiều, có hơi nguy hiểm.”Ninh Thư: ...Sao nhân vật nam chính lại dễ rời sân thế được?“Biểu ca, biểu ca khổ quá mà.
Đại phu có cách gì không? Chỉ cần ông cứu được biểu ca của ta, chuyện gì ta cũng có thể làm.” Ninh Thư rên rỉ, “Biểu ca, muội xin lỗi.
Lúc đó tối om nên muội không biết đó là biểu ca thật.”“Chẳng hạn như có nhân sâm thì có thể cầm cự.” Đại phu biết chuyện này không thực tế.
Nhân sâm là thứ chỉ nhà giàu mới có.
Cái làng Hà Gia này được ăn no đã là không tệ rồi, đào đâu ra cái củ ấy.Ninh Thư có tiền nhưng nửa đêm đi mua đâu được nhân sâm.
Nhân sâm cũng chẳng phải dược liệu thông dụng nhưng có tiền vẫn mua được, cơ mà Ninh Thư cũng chẳng muốn vung tiền vào người Ôn Như Họa.Ninh Thư tin chắc nam chính sẽ không dễ ngỏm như thế.“Nhà ta có nhân sâm đấy.” Hà Đại Hoa lên tiếng.Ôn Như Họa nghe thấy lời của Hà Đại Hoa thì chẳng nề hà hiềm khích giữa hai người mà nhìn Hà Đại Hoa bằng con mắt chờ mong.“Ngươi sang nhà ta, bảo muội ta lấy cho ngươi.” Hà Đại Họa sai một người dân.Ninh Thư âm thầm phân tích Hà Đại Hoa.
Sao Hà Đại Hoa lại hào phóng thế, lại còn cho nhân sâm cứu Ôn Như Họa nữa, mặt trời mọc đằng Tây à.Vết thương của Ôn Như Họa được đại phu buộc lại bằng vải để máu không chảy ra.
Vả lại thảo dược cầm máu trước đó đã khiến máu ngừng lại, nhưng Ôn Như Họa vẫn có cảm giác mình sẽ chết bất cứ lúc nào.Một lúc sau đã nghe thấy tiếng chạy hấp tấp đến.
Quần áo của Hà Tiểu Hoa có hơi xộc xệch, rõ ràng là chạy vội đến.Trông thấy Ôn Như Họa không rõ sống chết, Hà Tiểu Hoa tái mặt, vội vàng lấy nhân sâm trong hộp ra.
Củ nhân sâm này to hơn ngón tay cái, hơn nữa bộ rễ còn nguyên, nhìn là biết củ nhân sâm rất đắt tiền.Không ngờ nhà trưởng làng lại có thứ tốt thế này đấy.Ôn Như Họa nhìn thấy nhân sâm thì thở phào một hơi, cũng vừa mắt Hà Tiểu Hoa hơn.Hà Đại Hoa cầm lấy nhân sâm trong tay Hà Tiểu Hoa.
Hà Tiểu Hoa ngạc nhiên nhìn ca ca mình, hỏi sốt sắng: “Ca ca, huynh làm gì thế, Ôn tiên sinh đang chờ nhân sâm đó.”“Cái này là báu vật của cha ta đó, thứ quý giá thế này sao lại dễ dàng cho hắn dùng được.
Loại người như Ôn Như Họa không đáng cho nhân sâm.”Ninh Thư chấm khăn lụa lau nước mắt, nói lắp bắp: “Ngươi có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần cứu biểu ca, chuyện gì ta cũng bằng lòng.
Tất cả là tại ta, biểu ca thành ra như vậy đều tại ta.
Biểu ca, Cầm Tương có lỗi với huynh.”“Ta đưa hết tiền của ta cho ngươi nhé.” Ninh Thư bảo với Hà Đại Hoa.Hà Đại Hoa khoát tay ngăn lại, đưa mắt nhìn qua Ninh Thư rồi nói: “Giữa chúng ta cần nhắc đến tiền à?”“Ca ca tóm lại là huynh muốn thế nào, Ôn tiên sinh không đợi được nữa rồi.” Hà Tiểu Hà gấp vô cùng.“Nếu như Ôn Như Họa bằng lòng thành thân