Chuyển ngữ: WanhooGã thần y này trời sinh cho cái bản mặt khinh khỉnh, dù là với thằng nhóc thì cũng thế.Đáng ra Ninh Thư tìm thằng nhóc về kế thừa y thuật cho thần y thì thần y cũng nên giả vờ hỏi han nó đôi ba câu, nhưng đằng này không.Thằng nhóc ở lại nhà trúc, mọi chuyện chăm lo cho thằng nhóc đều đến tay Ninh Thư làm Ninh Thư khá nhọc lòng, trẻ con chính là cái đám phiền phức nhất.Sau khi tắm rửa cho thằng nhóc xong, nó lại bảo nó sợ muốn ngủ cùng Ninh Thư.
Ninh Thư ra vẻ mình ngây thơ trong sáng lắm, ngủ với con trai thế nào được.
Dù thằng nhóc chỉ có năm, sáu tuổi nhưng cũng là con trai mà.Trước chuyện Ninh Thư không có tấm lòng từ bi, thần y chẳng có ý kiến gì, hắn hỏi Ninh Thư: “Ngươi đã hái được thuốc cần chưa?”Đấy, bị thằng nhóc này xao nhãng nên đã quên mất nhân sâm mình đào được.
Cô lấy nhân sâm ra khỏi giỏ trúc, bảo với thần y: “Người xem con đào được nhân sâm chuẩn bị chế Dưỡng Tâm Hoàn cho người rồi này.”Thần y hờ hững: “Thứ đó không cần cho ta, khỏi cần chế, phí phạm.”“Tại sao không cần chứ, trái tim người có vấn đề mà, chú ý điều dưỡng là không sao đâu.” Ninh Thư nói, “Nhân sâm con tìm riêng cho người đó.”Thần y nhìn nhân sâm trong tay Ninh Thư, nói: “Nhân sâm này rất tốt nhưng lúc ngươi đào đã không chú ý cách đào, có chỗ đã bị xước vỏ rồi.”“Ta bảo ngươi học nhiều vào mà, có cái gì tốt bị ngươi hủy hoại hết.” Có vẻ thần y đang tiếc rèn sắt không thành thép với Ninh Thư.Ninh Thư cũng xuề xòa: “Không sao đâu, con mang đi chế thành Dưỡng Tâm Hoàn luôn ấy mà chứ không đem đi bán nên sư phụ khỏi phải bình phẩm.”Thần y hời hợt: “Không cần biết là cây thuốc có mua bán hay không đều phải bảo đảm dược tính của dược liệu.
Ngươi đã hủy hoại dược tính của dược liệu, đây không chỉ đơn giản là vấn đề bình phẩm.”Ninh Thư vội vàng gật đầu thưa: “Con biết rồi ạ, về sau nhất định con sẽ chú ý.”Ninh Thư là người mặt dày nhất trong những người mặt dày thần y từng gặp, nói cô cái gì cô cũng không tức.
Dù hắn có mắng nhiếc thậm tệ cô cũng không để trong lòng, rốt cuộc là tấm lòng quảng đại hay là không có trái tim đây?Hôm sau, trước sự cầu xin của củ cải nhỏ, Ninh Thư đã dẫn thằng bé đi tìm cha mẹ.
Cũng không đi xa, chỉ đi xung quanh tìm thử thôi.Ban đầu thần y định đi cùng, nhưng Ninh Thư nghĩ đến tình trạng cơ thể thần y thì không thích hợp trèo đèo lội suối lắm.Củ cải nhỏ thông minh lắm, nó tìm về theo lối cũ và tìm thấy hai thi thể trong rừng cây.
Thi thể có hơi khác lạ, quần áo của cô gái không còn, nhìn là biết trước khi chết đã gặp chuyện gì.Củ cải nhỏ cắn răng không để mình khóc, nó mặc lại quần áo cho mẹ rồi nói với Ninh Thư rằng: “Tỷ tỷ, đệ muốn hỏa táng cha mẹ đệ.”Ninh Thư ngạc nhiên, người cổ đại quan trọng việc xuống đất, hỏa táng tức là chết không toàn thây đấy.
Sao củ cải nhỏ lại muốn hỏa táng cha mẹ nhỉ.“Đệ muốn mang tro cốt cha mẹ bên mình.” Củ cải nhỏ cắn răng, quai hàm run cầm cập.Ninh Thư gật đầu với củ cải nhỏ: “Được rồi.”Củ cải nhỏ tự đốt đống lửa, cuối cùng cầm về một hũ tro cốt.Ninh Thư hỏi: “Sau này có tính gì không, trong nhà còn người thân nào không? Không có thì theo sư phụ ta học y thuật đi.”“Trong nhà còn người thân, nhưng những người thân đó không phải người thân.
E là họ biết cha đệ gặp chuyện chẳng lành còn vui mừng ấy, đệ không về đâu.” Củ cải nhỏ lắc đầu, tuy mặt còn non nhưng nói chuyện không non chút nào.Trẻ con nhà giàu đều trưởng