Chuyển ngữ: WanhooCung Vô Mị sai hạ nhân mang một cục đá đến sau đó híp đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn Ninh Thư.Nhìn chị làm cái gì?“Nàng nói xem phải làm như thế nào?” Cung Vô Mị hỏi Ninh Thư, Ninh Thư trả lời ngay: “Đặt thẳng vào trong đũng quần là được.”“Nàng đang bỡn cợt bản tôn à?” Cung Vô Mị quát Ninh Thư, “Chẳng lẽ vẫn cần bản tôn ôm đũng quần à?”Ninh Thư ngoáy lỗ tai bảo Cung Vô Mị: “Giáo chủ, nếu không thì ngươi nằm luôn trong nước đá đi, sau đó lại chườm nóng.
Qua đợt hứng là lại ổn thôi.”Cung Vô Mị hít sâu một hơi, nói hời hợt không có háo hức: “Nàng đang bỡn cợt bản tôn.”“Ta không có...” Ninh Thư chưa nói hết câu thì người trước mặt đã loé cái, cô bị bóp cổ.
Cung Vô Mị đay nghiến, hơi thở dồn dập phả vào mặt Ninh Thư.“Đừng tưởng bản tôn không nỡ giết nàng.” Cung Vô Mị ngày càng dữ tợn, các ngón tay trắng ngần lún sâu vào cổ Ninh Thư, “Giờ bản tôn chỉ muốn giết nàng thôi.”Ninh Thư sờ thuốc độc trong tay, nếu giờ tung phấn độc thì Cung Vô Mị chưa bị độc phát tác mà cô đã bị bẻ gãy cổ rồi.Chết dở rồi.Ninh Thư cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, phổi nóng hừng hực.Ninh Thư cầm lấy tay Cung Vô Mị, cô muốn vặn bung tay hắn ra.
Cung Vô Mị lạnh giọng hỏi Ninh Thư: “Nói đi, rốt cuộc giờ phải làm sao?”Ninh Thư vật lộn với bàn tay bóp cổ mình.
Mày bóp cổ bà thì bà nói kiểu gì?Cung Vô Mị hừ lạnh một tiếng và buông cổ Ninh Thư ra.
Ninh Thư ho khan kịch liệt, sặc ra cả nước mắt.
Nhưng cô vẫn vui lắm vì vừa rồi cô đã bôi chất độc vào tay Cung Vô Mị rồi.Hừ, muốn cái mạng của bà đây à, đáng đời cái đồ thái giám nhà mày.Cung Vô Mị lạnh lùng quan sát Ninh Thư dưới dất, “Nói.”“Giáo chủ giáo chủ, không hay rồi, người trong võ lâm đã vượt qua xích sắt bao vây tấn công đến sơn động rồi.” Lưu quản sự vội vàng xông vào gọi Cung Vô Mị.Cung Vô Mị khiếp đảm ra mặt, “Tại sao lại vượt qua được xích sắt.
Không phải bản tôn đã nói lúc lũ danh môn chính phái đến tấn công chúng ta thì phải chặt ngay xích sắt à.
Tại sao lại để lũ võ lâm đó xông vào?”“Bản tôn còn cho người canh giữ riêng chỗ xích sắt mà, xảy ra chuyện gì đấy?” Cung Vô Mị gắt gỏng vô cùng, đã thế người còn toả ra mùi khó ngửi.Ninh Thư thầm thở phào một cái.
Ôi mẹ ơi, cuối cùng cũng đến.
Ninh Thư cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình.
Sau khi Cung Vô Mị ra khỏi phòng thì cô sẽ chạy thật nhanh.Cung Vô Mị mặc kệ ở dưới rớt tong tỏng, chúng đánh đến cửa rồi.
Cung Vô Mị đi hai bước thì quay lại lôi cổ áo Ninh Thư ra ngoài cửa sơn động.Ninh Thư: ...Ninh Thư đến chết thật sự.
Tình huống này dẫn theo một khuê nữ có ích gì.
Cô đâu có biết đánh nhau, dẫn cô theo làm gì?Ra đến cửa động đã thấy tập trung rất nhiều người, thuộc hạ của họ khác nhau, có người vác cờ ghi tên môn phái ở trên.Người ma giáo đang phòng thủ sự tấn công của các danh môn chính phái, thấy giáo chủ mình ra thì lập tức hô: “Giáo chủ.”Hai phe đều cùng dừng tấn công.
Cung Vô Mị nhìn chúng vô cùng khó chịu, rõ ràng hắn đã tính toán mà chúng vẫn vượt qua được xích sắt, tức là có kẻ phản bội.Cung Vô Mị quét mắt thâm hiểm qua đệ tử ma giáo.Ninh Thư muốn đi nhưng đến nước này rồi mà Cung Vô Mị vẫn không thả cổ áo cô ra.
Nhìn thấy cục diện hai phe đánh nhau mà Ninh Thư run chân.
Nếu mà cô đã luyện được Tuyệt Thế Võ Công thì cô đã vác gậy xông vào đám đông như chỗ không người rồi.
Thế nhưng cơ thể yếu ớt làm Ninh Thư rất nhụt chí.Má ơi, có