Chuyển ngữ: WanhooTề Sênh cười hiền lành, tay cầm quạt giấy đến.
Lúc nhìn thấy Mộc Yên La thì đôi mắt trở nên quyến luyến, than rằng: “Nàng đúng là Mộc Yên La, nàng vẫn lừa ta nàng không phải Mộc Yên La.”Tề Sênh cười: “Giờ biết vẫn chưa muộn.”Ninh Thư ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, tập hợp đủ bảy chú bé hồ lô rồi, có phải giờ cần bắt yêu tinh là nàng không?Phải quyết chiến một trận ra trò à?Ở ngoài lại có tiếng bước chân hỗn loạn, một đống người giang hồ ùa vào sân.
Khi thấy Yên Nam Trúc thì thi nhau gọi: “Minh chủ, người còn sống là tốt rồi, cứ tưởng người xảy ra chuyện gì cơ.”Ninh Thư nhìn đám người chen chúc làm cái sân chật chội.Bỗng nhiên Ninh Thư có cảm giác đối địch với cả thế giới.
Các nam chính yêu Mộc Yên La đến chết đi sống lại giờ đều căm hận cô, chỉ muốn xé xác cô.Tư Đồ Kình Vũ: “Ta muốn hành hạ ả đến chết.”Lạc Quân Diễm: “Ta muốn giết ả.”Tề Sênh: “Thần phục dưới roi của ta đi.”Ôn Như Hoạ: “Ta muốn cưỡng hiếp xác chết.”Thần y: “Đây là đệ tử của ta, có thể không chết không?”Cung Vô Mị: “Đưa thuốc giải cho bản tôn, bản tôn cho ngươi toàn thây.”Yên Nam Trúc: “Giao truyền thừa ma giáo ra đây, ta tha cho cái mạng của ngươi.”Còn có cả một đám võ lâm hét: “Minh chủ, đừng để yêu nữ mê hoặc, tội của yêu nữ đáng chết vạn lần.”Ninh Thư: Bà sợ nhá, →_→.Giờ phải làm sao đây?“Tiểu thư, chúng nô tỳ đến cứu người đây.” Nguyệt Lan xông vào sân, có cả anh bạn ám vệ mặt vuông bịt mặt nữa.Nguyệt Lan chặn trước mặt Ninh Thư, quát: “Đừng hòng hại tiểu thư nhà ta.”Ám vệ nhìn người đầy sân và chốt với Ninh Thư: “Tôi không đánh lại những người này.”Ninh Thư: ...Về chuyện đó thì các nam chính đều là người có võ công cao cường trong thiên hạ.
Ám vệ cản một người đã khó, nhiều thế này thì hỏng bét, vô tác dụng.Ninh Thư hỏi Nguyệt Lan: “Sao các em lại đến đây?”Ninh Thư không thông não nổi tại sao các nam chính lại tụ tập với nhau, nhưng ngẫm lại thì đúng là nên nhập bọn với nhau.
Trong cốt truyện thì giờ các nam chính đã cùng chung đụng Mộc Yên La rồi.
Chẳng qua đổi sang cô thì tụ tập với nhau để giết cô thôi.Sự khác nhau giữa người với người đúng là không nhỏ.“Tiểu thư, giờ người bị gọi là yêu nữ ma giáo phải giết, còn cả lệnh truy nã của triều đình nữa.
Biết người ở đây nên chúng nô tỳ đến cứu người đó.”Ninh Thư: Mệt tim.Nhìn lũ đàn ông săm soi mình, Ninh Thư ho khan một tiếng rồi bảo: “Mọi người trật tự, ta muốn nói đôi câu.”Ninh Thư định đứng lên bậc thang nhưng nhẵm hụt, gáy đập phịch một cái vào bậc thang, cùng lúc đó linh hồn cũng bắn ra khỏi cơ thể.Ninh Thư lơ lững giữa không trung nhìn cơ thể xinh đẹp của Mộc Yên La đầu chảy đầy máu, tắt thở.Ninh Thư: Phắc diu diu diu diu diu diu.Chết như thế á? Cô mà chết như thế á? Ít ra cũng phải tìm cho cô một người chết thay chứ chết thế này đúng là mất hết mặt mũi.“Tiểu thư ơi, tiểu thư ơi…” Nguyệt Lam ôm cơ thể Mộc Yên La và lắc lư cơ thể Mộc Yên La.“Sư tỷ, sư tỷ…” Củ cải nhỏ Hứa Ngọc đã chạy đến bắt mạch cho cô, không thể tin nổi, “Sư tỷ, sao tỷ lại chết như thế được?”Trong không trung xuất hiện một vòng xoáy hút linh hồn Ninh Thư vào.
Ninh Thư cảm thấy linh hồn mình như sắp bị xé toang.Đến khi Ninh Thư khôi phục ý thức thấy xung quanh sương mù mịt mù giống với không gian hệ thống, Ninh Thư tưởng mình quay về không gian hệ thống nên cố gọi: “Hệ thống 2333 ơi, cậu ở đâu thế?”2333 không trả