Chuyển ngữ: WanhooSự kiện phòng vệ sinh đã qua đi mấy ngày và vẫn không có chuyện lạ nào xảy ra, giống như chuyện xảy ra trong phòng vệ sinh ngày đó chỉ là ảo giác.
Mọi người trong phòng cũng thả lỏng hơn.Lâm Thiển Thiển vẫn căng tràn sức sống hẹn hò với người yêu đến tối mới về phòng.
Chương Vũ Yên có việc làm thêm là người mẫu, cả ngày đôn đáo chạy show.
Tô Mạn Ngọc nhà giàu, không có việc gì lại đi mua sắm.Sáng nào cũng chỉ có mình Ninh Thư ở phòng, có tiết thì đi học nhưng toàn nghe không hiểu.
Cô không phải nguyên chủ, nguyên chủ là một sinh viên giỏi nhưng cô thì không thế.Lúc nào đi học cô cũng cố gắng xoá nhoà đi sự hiện diện của mình.
Cô sợ giảng viên sẽ gọi cô dậy trả lời câu hỏi.Ngày trước ở lì trong bệnh viện đã không học gì rồi, vào cái lúc mà tính mạng bị uy hiếp đương nhiên sẽ chẳng bận tâm gì, chỉ muốn sống thôi.
Vậy nên giờ Ninh Thư cảm thấy mình cần phải học hành cho hẳn hoi.Ninh Thư phát hiện nguyên chủ thật sự rất nghèo, trong thẻ cơm cũng chẳng có bao nhiêu tiền, trong người cũng không có tiền.
Ninh Thư không thể hiểu nổi nguyên chủ sống kiểu gì nữa.À còn có một ít các loại dưa muối trong hòm.Ninh Thư cũng không có ý chế nhạo đâu, người ta sống khổ nhưng vẫn đang cố gắng mà sống mà.
Đáng lẽ ra nguyên chủ có thể tốt nghiệp đại học và có một tương lai tốt đẹp, có thể cho bố mẹ nở mày nở mặt.
Thế nhưng lại kết thúc cuộc đời bởi một trò chơi.Câu chuyện ma nào cũng đều do con người chán sống tạo thành.Ninh Thư gọi 2333 trong lòng, cô hỏi: “Hệ thống ơi, có loại thuốc nào để tôi không cần học hành vất vả mà vẫn học xong chương trình cấp ba với đại học không?”Cô đến làm nhiệm vụ, nhưng cứ hỏi cái này không biết cái kia cũng chẳng rành thì sẽ lộ ngay.“Có đấy, yêu cầu mua bằng kinh nghiệm.” 2333 trả lời vui vẻ.“Đổi đi.”“Được nha, 5000 kinh nghiệm một viên cấp ba, 10000 kinh nghiệm một viên đại học.” 2333 hỏi: “Cô muốn mua à?”“Sao đắt thế?” Ninh Thư đến hộc máu, “Đúng là cắt cổ con nhà người ta.”“Không đắt mới lạ ấy.
Người ta chăm chỉ học tập, cô thì chỉ cần uống hai viên thuốc, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.
Cô còn chê đắt, thế sao cô không ngồi lên đầu người ta luôn đi.”Ninh Thư cắn răng bảo: “Tôi mua.”Ninh Thư vừa nói xong, trong tay lập tức xuất hiện hai viên màu trắng giống viên thuốc, thật sự là giống hai viên thuốc như đúc.
Cô đưa lên mũi ngửi thử, không có mùi gì.
Ninh Thư có hơi bồn chồn uống ực thuốc với nước.
Cô chẹp chẹp miệng, chẳng có cảm giác gì cả, thật sự là chẳng có cảm giác gì hết.Hàng giả à?!Ninh Thư vãn đang nghi ngờ là thuốc giả thì bắt đầu váng đầu, sau đó trời đất quay cuồng.
Tác dụng phụ của viên thuốc này cũng mạnh quá rồi đấy.Ninh Thư cố chịu cơn váng đầu và bò lên giường của mình, ngã xuống giường cái là bất tỉnh nhân sự.“Ê, dậy đi Trang Vũ Đồng, ê, sáng bảnh ra mà đi ngủ là sao, dậy đi.”Ninh Thư bị lay tỉnh.
Lúc mở mắt ra thì nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn, da mặt xanh lét, tóc tai tán loạn dựng linh tinh cả.
Mặt mũi thì bị dao rạch, các vết thương chảy máu đỏ ngầu.
Con ngươi nở to, có hơi trống rỗng nhưng cũng vấn vương hận thù cay độc.Ninh Thư ngồi bật dậy ôm chăn, gần như là nhét nắm tay vào miệng mình mới không để mình hét toáng lên.
Ninh Thư chùm chăn kín đầu, dù rằng có giống giấu đầu lòi đuôi nhưng sự thật là Ninh Thư không dám nhìn hình ảnh khủng khiếp như vậy.Cô cảm thấy không khí lạnh đang bao trùm xung quanh, từng đợt khí lạnh đang xâm nhập vào lỗ chân lông.
Ninh Thư hắt xì một cái, ôi mẹ ơi, con sợ quá.“Cậu lên cơn gì đấy Trang Vũ Đồng.” Chương Vũ Yên kéo chăn Ninh Thư ra.“Cậu bị ốm đấy à, bị ốm thì đi viện đi.”Lúc Ninh Thư nhìn thấy Chương Vũ Yên thì mới giật mình nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn thấy nữ quỷ kia đâu.Thường nghe bảo lúc mới ngủ dậy sẽ dễ nhìn thấy những thứ không