Chuyển ngữ: WanhooTay Quý Thanh Viễn sờ thấy cái gì đó ướt nhẹp nhưng lại không nhìn thấy cái gì trong tay.
Quý Thanh Viễn chần chừ rồi đưa lên mũi ngửi thử và ngửi ngay thấy mùi hôi thối, mùi thối này còn làm người ngửi thấy cái là choáng váng buồn nôn.Quý Thanh Viễn trào dâng nỗi sợ hãi trong lòng.
Ba cô gái trong phòng đều đang ngủ, hoàn toàn khác với anh đang tỉnh táo.Quý Thanh Viễn cuống cuồng lau tay vào người, vội vàng qua giường Lâm Thiển Thiển, lay người Lâm Thiển Thiển và hét thật to: “Thiển Thiển, em bị làm sao thế này, em tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi.”Quý Thanh Viễn gọi rất to, nhưng ba cô gái trong phòng chẳng ai tỉnh lại cả, cả thế giới như chỉ còn mình anh.
Xung quanh tĩnh mịch không có âm thanh, không có tiếng ve kêu, không có còi ô tô, ngay cả tiếng hít thở của ba cô gái cũng không nốt.“Thiển Thiển, Thiển Thiển.” Quý Thanh Viễn kéo cánh tay Lâm Thiển Thiển định kéo Lâm Thiển Thiển dậy.
Thế nhưng Quý Thanh Viễn kéo mạnh một cái, lại kéo đứt lìa cánh tay Lâm Thiển Thiển.
Dù vậy Lâm Thiển Thiển vẫn không có phản ứng gì, không kêu đau cũng không nói chuyện.Mắt Quý Thanh Viễn trợn tròn, con ngươi thu hẹp lại, tay còn đang cầm một cánh tay Lâm Thiển Thiển.“Á…” Quý Thanh Viễn kêu lên sợ hãi, vứt cánh tay trong tay xuống.
Sau lại cúi xuống kéo Lâm Thiển Thiển ra khỏi giường.
Một vạt ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt Lâm Thiển Thiển dưới đất.Đó là một khuôn mặt biến đổi hoàn toàn, rõ ràng là một đống thịt nát, tỏa ra mùi thối rữa.
Nó cười quỷ dị với anh, cái miệng oán thán ngoác ra, và cả cảm giác quyến luyến biến hóa lạ thường, “Cuối cùng anh cũng đến tìm em rồi.
Em vẫn chờ anh, em vẫn luôn chờ anh đến.
Tại sao anh lại độc ác như thế, tại sao chứ.
Em hận anh, đi với em đi.”Quý Thanh Viễn bị làm cho sợ đến ngồi phịch xuống đất, cái chân cứ liên tục đạp lùi người lại.
Nhìn cô gái chỉ còn một tay bò đến chỗ mình, như đang đẩy thịt nát qua chỗ anh, mà lưng Quý Thanh Viễn toát mồ hôi lạnh, anh hét toáng lên: “Đừng qua đây, đừng qua đây.”“Em hận anh, em hận anh, em muốn anh phải chết…”“Á…” Quý Thanh Viễn nằm dưới đất ngồi dậy, cả người toàn là mồ hôi, giống như mới được vớt từ dưới nước lên.
Quý Thanh Viễn vẫn chưa hoàn hồn, anh nhìn xung quanh một chút, Lâm Thiển Thiển bên cạnh vẫn đang hít thở nhịp nhàng.Quý Thanh Viễn thở phào, hóa ra là nằm mơ.
Nhất định do quá lo lắng, và bị tâm trạng hốt hoảng của Thiển Thiển ảnh hưởng nên mới mơ giấc mơ thế này.“Thiển Thiển ơi…” Quý Thanh Viễn gọi Lâm Thiển Thiển, muốn đánh thức Lâm Thiển Thiển.
Giờ người anh đổ đầy mồ hôi, trái tim đập thình thịch, mồm miệng khô khốc.Cơ thể Lâm Thiển Thiển chuyển động, cô ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Viễn, nói lạ với Quý Thanh Viễn: “Anh đến rồi.”Chợt Quý Thanh Viễn cảm thấy trái tim ngừng đập, sau đó lại đập rộn ràng.
Anh nhìn thấy khuôn mặt thối rữa của Lâm Thiển Thiển giống hệt với khuôn mặt trong mơ.
Quý Thanh Viễn chỉ cảm thấy đầu óc đỡ đẫn, máu xông thẳng nên não làm đầu anh có hơi ngẩn ngơ.Quý Thanh Viễn đứng phắt dậy, tránh xa Lâm Thiển Thiển.“Sao thế Thanh Viễn?” Lâm Thiển Thiển chớp mắt nhìn Quý Thanh Viễn.
Quý Thanh Viễn nghe thấy là giọng của Lâm Thiển thì tập trung nhìn lại, không thấy khuôn mặt thối rữa trước đó mới thở phào, tự trách mình lại quá lo lắng.Thiển Thiển vén chăn xuống dưới giường, chân đang bó thạch cao nhưng cô ta đi lại như không thấy đau.
Cô ta đi đến bên Quý Thanh Viễn.“Để ý chân em chứ, chống nạng đi.” Quý Thanh Viễn vội vàng nhắc Lâm Thiển Thiển.
Lâm Thiển Thiển mỉm cười đến bên Quý Thanh Viễn, rồi đột nhiên giang tay ôm lấy Quý Thanh Viễn.Quý Thanh Viễn cười phớ lớ, “Cái cô bé này, đúng thật là…”Quý Thanh Viễn còn chưa nói xong đã bị Lâm Thiển Thiển bóp cổ.
Do thiếu không khí nên mặt Quý Thanh Viễn đỏ