Chuyển ngữ: WanhooTô Mạn Ngọc khoác tay Ninh Thư cùng ra ngoài ký túc.
Vừa đi ra đã có người chặn trước hai người.Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc vừa trông thấy thì cùng ngoảnh mặt đi không nhìn người trước mặt.
Tô Mạn Ngọc hỏi: “Tại sao kẻ xấu xí thế này lại chặn đường chúng ta?”Ninh Thư: “Ai biết.”Tống Minh mặt mụn nhìn Tô Mạn Ngọc kiêu căng và nói với Ninh Thư: “Trang Vũ Đồng, anh có chuyện muốn nói với em.”“Chúng ta có quen à?” Ninh Thư giơ nắm đấm, “Tôi nhắc nhở rồi đấy, tôi thấy anh lần nào là đánh lần đó đấy.”Mặt Tống Minh co giật như nhớ đến chuyện gì đó, anh nói với Ninh Thư: “Em vẫn còn giận à? Chuyện hôm ấy là anh sai, em cũng đã phạt anh rồi mà.”Ninh Thư: ...Cái thằng đần này làm sao đấy?Tô Mạn Ngọc đánh giá từ đầu đến chân bằng con mắt ngạo nghễ, cô vuốt lọn tóc, chê bai rằng: “Dáng xấu, mặt quá xấu, ra ngoài mà không rửa mặt, quá nhiều mụn quá nhiều dầu.
Tóc vừa bết vừa bẩn, người có mùi mì gói.
Tất kéo cả lên quần, giày thì toàn bùn.
Nhìn cái biết ngay là loại con trai thui thủi xó nhà gớm ghiếc.”Tô Mạn Ngọc nhếch mày hỏi Ninh Thư: “Đây là bạn trai cậu à? Trang Vũ Đồng này, con mắt nhìn người của cậu làm tớ phục thật đấy, thế mà lại còn cứ chê tớ cơ chậc chậc chậc...”Ninh Thư: ...Tống Minh bị Tô Mạn Ngọc bình phẩm một tràng thì mặt mũi phập phồng thay đổi đủ màu sắc như cầu vồng chiếu qua như chỉ muốn đi đầu xuống đất luôn.Trước đây Tống Minh còn có hứng thú với cô gái nhà quê này.
Còn giờ Tống Minh ngày càng ghét Ninh Thư hơn, chỉ muốn ngủ với Ninh Thư sau đó đá cô.Tống Minh biết mình không đẹp trai, cũng không giàu có, các nữ sinh viên đại học đều coi thường anh.
Vậy nên Tống Minh mới đành phải hạ tiêu chuẩn xuống Trang Vũ Đồng.Các sinh viên khác đều ăn mặc rất thời trang, rất đẹp.
Thế nhưng Trang Vũ Đồng lại ăn mặc quê một cục hệt như vịt con xấu xí, một thân một mình không có người bạn nào.
Tống Minh cảm thấy sinh viên như thế sẽ dễ theo đuổi, dễ lừa hơn các cô gái ăn diện.Vậy mà chẳng ngờ cô ta lại cục cằn thô lỗ, cứ nhằm vào chỗ dưới của anh thôi.
Tống Minh ghét Trang Vũ Đồng vô cùng, anh biết cô gái này không dễ chơi nên Tống Minh cũng không muốn có bất cứ dính dáng nào đến Trang Vũ Đồng nữa.Nhưng rồi Quý Thanh Viễn đã tìm gặp anh, bảo anh theo đuổi Trang Vũ Đồng.
Nếu có thể tạo ra lời đàm tiếu xấu hổ cho Trang Vũ Đồng như có chửa, buộc thôi học, hay chẳng hạn là đau khổ vì chia tay anh.
Vậy thì sau khi tốt nghiệp, Quý Thanh Viễn sẽ để cho anh vào làm ở ngay công ty nhà Quý Thanh Viễn.Có thể bỡn cợt con gái và ra trường có công việc nên Tống Minh mới nhắm mắt nhắm mũi làm.Hai đôi mắt lạnh lùng nhìn mình làm Tống Minh bất chợt không nói ra được câu nào.
Anh ta nuốt ực nước bọt và nói chuyện thân thiết với Ninh Thư: “Trang Vũ Đồng, anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta sang chỗ khác nói đi.”Tô Mạn Ngọc vừa khoác tay Ninh Thư vừa gẩy móng tay xinh đẹp của mình, cô nói bằng giọng hống hách: “Muốn ra chỗ khác nói chuyện cơ à, có câu nào tôi không được nghe hả?”Tống Minh bị dáng vẻ kiêu căng của Tô Mạn Ngọc làm cho ngứa mắt.
Anh chỉ nhìn Ninh Thư nhưng Ninh Thư lại liếc xéo Tống Minh và bảo, “Biến.”Tống Minh giận tím mặt, nhưng rồi vẫn cố nặn ra nụ cười làm khuôn mặt của anh ta càng xấu hơn, anh ta gần như cắn chặt răng nói dịu dàng với Ninh Thư: “Ngày mai anh lại đến.”Ninh Thư chau mày nhìn Tống chạy như gắn tên lửa vào mông.“Cha má ơi, mù mắt con rồi, con phải rửa mắt cái đã.” Tô Mạn Ngọc lấy thuốc tra mắt trong túi xách ra, ngửa mặt nhỏ thuốc tra mắt, nhìn Ninh Thư với đôi mắt ầng ậng nước và bật ngón cái lên, “Khẩu vị của cậu làm tớ giật mình thật đấy, không ngờ cậu lại thích kiểu con trai này.”Tô Mạn Ngọc dè bỉu, “Không tự soi gương xem mình thuộc