Chuyển ngữ: WanhooTô Mạn Ngọc vừa nhắc thì Lâm Thiển Thiển đã về.
Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc đứng ở lối vào ký túc thì gặp cáng cứu thương của Lâm Thiển Thiển.
Lâm Thiển Thiển được đưa về ký túc xá rồi.Ninh Thư chau mày, Tô Mạn Ngọc hỏi Ninh Thư: “Đưa cái đồ sắp chết này về ký túc làm gì?”Ninh Thư lắc đầu, nhìn theo dáng Quý Thanh Viễn, cô không hiểu nam nữ chính đang làm cái khỉ gì nữa?Ninh Thư về phòng ký túc theo, cô thấy Lâm Thiển Thiển đang ngồi xe lăn, mặt Lâm Thiển Thiển hóp vô cùng hóp.
Cô ta mặc áo bông giữa mùa hè nóng nực.
Có thể thấy âm khí đã xâm nhập vô cùng nghiêm trọng vào cơ thể.Quý Thanh Viễn nhìn Lâm Thiển Thiển mà đau lòng, Lâm Thiển Thiển lắc đầu ngoan ngoãn bảo: “Em không sao đâu Thanh Viễn.”“Em yên tâm, lệ quỷ sẽ bị tiêu diệt nhanh thôi.” Quý Thanh Viễn nắm tay Lâm Thiển Thiển.Ninh Thư nhìn đến cái đùi thạch cao của Lâm Thiển Thiển thì cảm thấy não Quý Thanh Viễn có vấn đề mà còn là có vấn đề nặng nữa.
Chân cũng thành ra như thế rồi còn đưa về ký túc xá, Lâm Thiển Thiển không cần đôi chân này nữa à?“Chúng ta đi xin đổi phòng với cô phụ trách đi Trang Vũ Đồng.
Đừng ở chung phòng với cái đồ thánh thiện ấy, lát nữa xảy ra chuyện gì thì chúng ta chính là kẻ xui xẻo đó.” Tô Mạn Ngọc chê bai ra mặt, kéo Ninh Thư ra khỏi phòng.Mặt Quý Thanh Viễn tái nhợt, không nói gì.
Thế nhưng Lâm Thiển Thiển ngồi trên xe lăn lại lên tiếng, giọng Lâm Thiển Thiển rất yếu ớt: “Tô Mạn Ngọc, Trang Vũ Đồng, các cậu đừng đi vội.”Ninh Thư ngoảnh lại nhìn Lâm Thiển Thiển xem cô ta muốn nói gì.“Gần đây các cậu có bị nữ quỷ quấy rầy không?” Lâm Thiển Thiển hỏi hai người.Tô Mạn Ngọc nói trước: “Sóng yên biển lặng, khỏe re.”Nhìn cái là Tô Mạn Ngọc biết Lâm Thiển Thiển sống không yên nên muốn khiêu khích Lâm Thiển Thiển.
Lâm Thiển Thiển thấy mặt Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc hồng hào, nhìn là biết ăn no ngủ kĩ.
Dù là Trang Vũ Đồng quê một cục thì dạo này cũng xinh hơn nhiều.Đúng là gần đây Lâm Thiển Thiển không sống yên, cô nằm trong bệnh viện mà nữ quỷ luôn đến quấy rầy cô, làm cô không biết nên làm thế nào.
Mặc dù có bùa bảo vệ đạo sĩ cho nhưng thỉnh thoảng có tiếng động chút là lại làm cô sợ gần chết.Quý Thanh Viễn định đưa cô về nhà nhưng bố Quý Thanh Viễn không cho phép cô vào cửa, bảo là sợ cô đưa thứ bẩn thỉu về nhà.Lâm Thiển Thiển muốn ở cạnh đạo sĩ nhưng vị đạo sĩ kia ngạo mạn lắm, chỉ ở trong biệt thự nhà họ Quý thôi.
Mà bố Quý Thanh Viễn lại không cho cô ở trong nhà họ Quý nên Lâm Thiển Thiển rất tổn thương.Quý Thanh Viễn xin mấy lần không được nên Lâm Thiển Thiển nghĩ là nên về ký túc xá.
Nữ quỷ vẫn luôn bám lấy cô nên Lâm Thiển Thiển cho rằng nếu mọi người cùng gọi lệ quỷ đến thì mọi người phải cùng nhau chịu.Giờ lại thấy tinh thần phấn chấn của Tô Mạn Ngọc và Ninh Thư trong khi cô lại vô cùng thê thảm đã làm Lâm Thiển Thiển rất đau lòng, chân cũng đau theo.Quý Thanh Viễn bảo Lâm Thiển Thiển: “Thiển Thiển, hay là chúng ta về bệnh viện đi, bác sĩ dặn chân của em rất dễ xảy ra chuyện, cần được chăm sóc đặc biệt.”Lâm Thiển Thiển lắc đầu, “Em ở ký túc được rồi.” Lâm Thiển Thiển cũng hơi giận Quý Thanh Viễn, có vẻ như dỗi vì phải về ký túc.Quý Thanh Viễn đành chịu, bèn bảo Tô Mạn Ngọc là: “Mạn Ngọc, anh xin lỗi chuyện lần trước.
Lúc đó anh lo quá nên mới làm vậy với em, anh mong em có thể thông cảm và bỏ qua cho anh.”Lâm Thiển Thiển vội hỏi: “Anh làm gì với Tô Mạn Ngọc thế Thanh Viễn?” Giọng điệu cô ta như đang bắt gian, nhìn Tô Mạn Ngọc với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Cô ta cảm thấy trong lúc mình nằm viện, Tô Mạn Ngọc đã quyến rũ bạn trai mình.Trong khoảng thời gian này Lâm Thiển Thiển bị áp lực tâm lý nặng.
Chân cô được bác sĩ chẩn đoán có thể sẽ lành