Chuyển ngữ: WanhooQuý Cẩm Ngạn đẩy chén trà sang trọng đến trước mặt Ninh Thư và mời: “Mời cháu Trang uống trà.”Ninh Thư có cảm giác người Quý Cẩm Ngạn hơi nghiêng về phía mình giống như một dạng áp lực, cô cúi đầu bảo: “Cảm ơn bác.”Đạo sĩ ngồi bên cạnh lên tiếng: “Nếu đều bị nữ quỷ bám theo tại sao hai cháu không bị làm sao, âm khí xâm nhập vào người cũng không quá nghiêm trọng nữa.”Ninh Thư không muốn để lộ sự tồn tại của ngọc Linh Hồn nên không trả lời, Tô Mạn Ngọc bảo: “Vũ Đồng có về nhà xin bà cốt thuốc xua đuổi âm khí đấy ạ.
Chúng cháu vẫn uống nên không bị âm khí xâm nhập vào người.”Ông đạo sĩ vuốt ve cái râu mép của mình, “Hóa ra là vậy.”“Các cháu cũng có đồ phòng thân, nếu không cũng sẽ không sống thoải mái như thế nhỉ?” Ông đạo sĩ nhìn Ninh Thư, Ninh Thư bảo: “Bà cốt cho cháu bùa hộ mệnh ạ.”Ông đạo sĩ vuốt ve râu mép và không hỏi nữa.Quý Cẩm Ngạn hỏi Ninh Thư: “Thế cháu Trang còn thuốc ấy không? Bác muốn cho cô bé kia một ít, cô bé ấy là cô gái Quý Thanh Viễn thích.”Tô Mạn Ngọc bĩu môi, Ninh Thư gật đầu bảo, “Vâng ạ.”Quý Cẩm Ngạn nhếch nhẹ khóe môi, ngược sáng nên không nhìn rõ lắm.
Giờ nhìn thì chỉ thấy mặt Quý Cẩm Ngạn nhẵn nhụi, cao ngạo và thờ ơ.
Dù là bố Quý Thanh Viễn nhưng trông khỏe khoắn, nom chỉ có ba mươi mấy tuổi thôi.Đây là một người đàn ông có khuôn mặt rất tuấn tú, bảo sao nữ quỷ thích ông ta thế.
Giờ ông ta cười lên làm Ninh Thư cảm thấy có cảm giác đó là nụ cười điên đảo chúng sinh.“Vậy mai phiền cháu Trang đưa thuốc qua nhé.” Quý Cẩm Ngạn nhìn Ninh Thư cúi mặt và nhờ.Ninh Thư vâng một tiếng, bảo: “Làm phiền cả nhà rồi, cháu và Mạn Ngọc về trước đây ạ.”“Vội về thế làm gì, trời tối lắm để mai mà về.” Quý Cẩm Ngạn bảo.Ninh Thư: “…” Đâu có quen biết ông đâu.“Cháu là bạn của cái Ngọc thì không phải ngại, hai đứa con gái cháu đi đêm không an toàn.” Quý Cẩm Ngạn nhấc chén trà sang trọng lên và nhấp một ngụm.“Không cần đâu ạ.” Ninh Thư kéo Tô Mạn Ngọc ra về, cô cảm thấy ánh mắt sau lưng cứ như hình với bóng với mình.Chuyện gì thế này?Ra khỏi biệt thự, Ninh Thư thở mạnh một hơi, trong khi đó Tô Mạn Ngọc bên cạnh rất vui vẻ, “Cuối cùng cũng tiêu diệt được nữ quỷ rồi, má ơi, cuối cùng cũng sống yên rồi.”Ninh Thư cũng mỉm cười, thả lòng hơn.
Mẹ nó chứ cuối cùng cũng được rời khỏi thế giới này rồi.Về đến phòng ký túc nhưng trời vẫn chưa sáng nên Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc đánh một giấc.
Lúc tỉnh dậy Ninh Thư mới chợt nhận ra không thấy ngọc Linh Hồn của mình đâu.Ninh Thư bới tung lên, cô gần như bới cả phòng mà vẫn không thấy.
Chẳng lẽ bị rơi trên đường, hay là bị ông đạo sĩ cướp rồi?Phắc diu ngọc của cô đó, khóc mù mắt chó rồi.“Cậu đang tìm gì thế?” Tô Mạn Ngọc thấy vẻ mặt lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa của Ninh Thư thì hỏi han.“Không có gì đâu, không thấy một chiếc giày của tớ đâu cả thôi.” Giọng Ninh Thư đau lòng đến lạc cả giọng.“Cái thể loại gì vậy, chẳng phải chỉ là một đôi giày à, tớ cho cậu một đôi, đỡ phải mua đôi mới.” Tô Mạn Ngọc phẩy tay khinh khỉnh.“Ting, hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi thế giới nhiệm vụ.” Giọng 2333 đột nhiên vang lên.Trang Vũ Đồng bỗng nhiên ngây ra, trong khi đó linh hồn Ninh Thư lại gào rú lên, ngọc của tôi ơi, ngọc Linh Hồn của tôi ơi.Về không gian hệ thống rồi mà Ninh Thư vẫn kêu ca, cả không gian hệ thống toàn là tiếng than thở của Ninh Thư.“Thôi thôi, tôi đã cất viên ngọc đó đi rồi.
Giờ cô là thể linh hồn, đâu có lại gần ngọc Linh Hồn được, sẽ bị ngọc Linh Hồn hút đi đấy.”“Ặc, sao cậu không nói sớm, tôi còn tưởng làm rơi cơ, đang xẻo từng thớ thịt trong lòng đây này.” Ninh Thư bực bội.2333 tội nghiệp cãi, “Tôi đã