Chuyển ngữ: WanhooHoắc Khanh không quan tâm chuyện nam nữ lắm, chứ nếu không với một dàn mỹ nhân hậu cung thế này, Hoắc Khanh cũng đã không ít đến rồi.Thế mà giây phút này Hoắc Khanh lại có cảm giác xúc động mất khống chế, làm Hoắc Khanh vừa sung sướng vừa hổ thẹn, làm Hoắc Khanh rất khó xử.Ninh Thư ngủ một giấc khá ngon, khoan khoái ra ngoài tẩm cung thì Thừa Vọng phúng phính đã ôm cái gì đó trong lòng chạy đến sà vào lòng Ninh Thư.
Đung đưa cả người làm nũng với Ninh Thư, “Mẫu hậu ơi, cho nhi thần con chó con này thật ạ?”“Đúng vậy, tặng cho con chú chó con này đấy.” Ninh Thư ngồi xuống nhìn con chó con trong lòng Hoắc Thừa Vọng.
Con chó này mới đẻ được hơn một tháng, lông còn thưa lắm.Ninh Thư vỗ cái ghế bên cạnh, bảo Hoắc Thừa Vọng ngồi cạnh mình.
Hoắc Thừa Vọng ôm con chó con rất cẩn thận, Ninh Thư bảo với Hoắc Thừa Vọng: “Đêm qua hồ ly bị thương, sau này không chơi với con được nữa, để cho chú chó con này chơi với con đi.
Sau này ngoài việc học thì con còn phải chăm sóc chú chó con này đấy.
Chó con rất bẩn, con phải thường xuyên tắm cho nó biết chưa?”“Con hồ ly bị thương ạ? Có nghiêm trọng không ạ?” Hoắc Thừa Vọng hỏi vội.Ninh Thư trả lời dửng dưng: “Không nghiêm trọng, chỉ bị thương ở chân thôi, tạm thời không đi được.
Con cũng đừng qua làm phiền nó dưỡng thương, phụ hoàng con sẽ không cho con gặp con hồ ly đâu.
Thời gian này con đừng đi làm phiền nó.”“Nhi thần nhớ rồi ạ.” Hoắc Thừa Vọng gật đầu, “Nhi thần nghe theo mẫu hậu.”“Ngoan lắm, ăn sáng với mẫu hậu đi.” Ninh Thư khen Hoắc Thừa Vọng.
Hoắc Thừa Vọng rất đáng yêu, người còn nồng hơi sữa nữa.Hoắc Thừa Vọng ngồi bên cạnh Ninh Thư, Ninh Thư gắp thức ăn cho cậu nhóc, Hoắc Thừa Vọng vội bảo: “Cảm ơn mẫu hậu.”Một đứa trẻ rất hiểu lễ phép nhé, Ninh Thư cười cười.Hoắc Thừa Vọng gắp màn thầu chìa trước mồm con chó.
Chó con chỉ thè lưỡi liếm qua cái.
Ninh Thư bảo: “Chó con còn nhỏ quá, nó không ăn loại này đâu.
Lát nữa con nấu cho chó con ít cháo loãng ấy.
Có phải phiền lắm không? Thừa Vọng có hối hận không?”Hoắc Thừa Vọng sợ Ninh Thư đổi ý nên vội vàng thưa: “Mẫu hậu, nhất định nhi thần sẽ chăm sóc bé chó thật tốt.”Sau khi ăn sáng xong, Ninh Thư xoa thuốc bột sát trùng lên người chó con.
Hoắc Thừa Vọng cũng chà thuốc bột giúp.“Thừa Vọng này, nó là một sinh mạng bé nhỏ, con phải chăm sóc nó thật tốt đấy.
Nếu con đã chọn nó thì phải có trách nhiệm với nó, con hiểu không?” Ninh Thư dặn Hoắc Thừa Vọng.“Nhi Thần hiểu ạ.
Nhi thần sẽ chăm sóc nó thật cẩn thận.” Hoắc Thừa Vọng đỏ bừng mặt, có vẻ đang rất vui.
Cậu ngọ nguậy làm nũng trong lòng Ninh Thư, “Mẫu hậu tốt quá, nhi thần sẽ chăm chỉ học tập, chăm sóc chó con thật tốt ạ.”“Đi đi.” Ninh Thư vỗ vai Hoắc Thừa Vọng, sau lại dặn bà vú đừng bao giờ để chó con cào tiểu hoàng tử bị thương.Sau khi Hoắc Thừa Vọng đi rồi Thanh Trúc mới nhún người hành lễ với Ninh Thư, thưa: “Nương nương, nương nương các cung đến thỉnh an người ạ.”“Cho vào đi.” Ninh Thư phẩy ống tay áo rộng thùng thình, phải đi gặp các cô gái đó thôi.Ninh Thư ở thiên điện đi sang đại điện, vừa vào đại điện cô đã bị choáng ngợi bởi căn phòng có đủ kiểu phụ nữ thơm nức mũi như quyến rũ này, lạnh lùng này, đẫy đà này.Phi tử hành lễ với Ninh Thư: “Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương, chúc hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.”Ninh Thư ngắm các cô gái, đẹp quá.Ninh Thư chỉ bảo: “Đứng lên đi.” Ninh Thư vừa nói xong, một cô gái bỗng bảo: “Nương nương, đêm qua hoàng thượng ngủ ở cung Huyên quý phi ạ.”“Ờ...” Ngoài mặt Ninh Thư thản nhiên nhưng trong lòng lại ngạc nhiên.
Đêm qua con hồ ly bị thương, Hoắc Khanh không ở bên con hồ ly mà lại đi quấn ga trải giường với phụ nữ khác á?Tưởng Hoắc Khanh cấm dục cơ mà? Mấy tháng không ăn nằm với phi tử rồi, sao tự nhiên lại chơi vật nhau với phi tử thế này?Thái giám ngoài