Chuyển ngữ: WanhooCon hồ ly không hiểu Khâm thiên giám đang nói gì, nhưng khi cô ta nghe thấy hai chữ yêu nghiệt thì sợ đến trợn tròn con mắt.
Ông ta đang nói cô đấy ư?Dù cô là hồ ly nhưng cũng là người mà, đâu phải yêu nghiệt gì chứ.
Con hồ ly nắm chặt lấy áo Hoắc Khanh, trong lòng sợ hãi không yên.“Hiện tượng thiên văn chỉ là những thứ vô căn cứ.
Khâm thiên giám, trẫm giao cho khanh kiểm tra thời tiết, chứ không phải giao cho khanh đoán lá số tử vi làm người khác hoảng sợ.” Hoắc Khanh hời hợt, “Bên cạnh trẫm không có yêu nghiệt nào hết, các khanh lo quá rồi.”“Hoàng thượng!” Khâm thiên giám dập đầu xuống đất, gọi một tiếng đau thương: “Hoàng thượng, ngài phải tin lời của vi thần.
Sao Kim là ngôi sao sáng nhất ngân hà cũng đại biểu cho hoàng thượng, hiện giờ sao Kim đang tối dần đi chẳng có chút ánh sáng nào, nó không chỉ gieo rắc tai họa cho hoàng thượng, mà sợ rằng còn gieo rắc tai họa cho cả giang sơn thưa hoàng thượng!”Khâm thiên giám lòng đau như cắt, dập đầu xuống đất đến tím bầm.
Con hồ ly ngày càng lo lắng, sợ đến mức trốn sau lưng Hoắc Khanh, nắm chặt áo Hoắc Khanh.“Hoàng thượng, thà tin là có còn hơn không.
Hãy để cho Khâm thiên giám điều tra xem bên cạnh hoàng thượng có yêu nghiệt nào không đi ạ.
Vậy thì cả hoàng thượng và các chư vị đại thần đều có thể yên tâm ạ.” Ninh Thư đề nghị khéo léo.Hoắc Khanh quay ngoắt đầu nhìn sang Ninh Thư với đôi mắt ngoan độc, quát mắng Ninh Thư trong cơn giận dữ, “Nàng câm miệng cho trẫm.”Ninh Thư câm ngay, Hoắc Thừa Vọng thấy mẫu hậu mình bị mắng thì định lên tiếng nhưng bị Ninh Thư bóp tay nên không đả động gì.“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đang lo cho ngài thôi, xin hoàng thượng tha lỗi cho nương nương ạ.” Tiêu nguyên soái râu mép bạc phếch mặc áo giáp gần như đang cầu xin Hoắc Khanh, làm mọi người xung quanh đều cảm thấy xót xa.Hoắc Khanh bị dáng vẻ diễn kịch của Tiêu nguyên soái làm cho tức gần chết, làm như hắn là hôn quân không phân biệt phải trái không bằng.“Hoàng thượng, hiện giờ cần khẩn cấp tìm xem kẻ nào là yêu nghiệt, kẻ nào đang gieo rắc tai họa cho giang sơn Yên quốc.
Tại sao trong cung có nhiều cung điện như thế mà lại chỉ có căn nhà quái đản này bị sét đánh cháy rụi chứ? Rõ ràng là nó không nên tồn tại trong cung ạ!”“Hoàng thượng, cô gái bên cạnh ngài này là yêu nghiệt.” Lão thái sư lòng đau như cắt, “Hoàng thượng, ngài bị cô gái bên cạnh này mê hoặc, nếu cứ để mặc cho tiếp tục thì nước sẽ không còn hình nước, bề tôi không ra bề tôi nữa rồi ạ.” Lão thái sư quỳ trong cơn mưa suýt ngã, được đại thần bên cạnh đỡ nhưng vẫn kiên quyết: “Hoàng thượng, vì nước vì dân vì sự trường tồn, xin hoàng thượng hãy giết yêu nữ này, để Yên quốc mãi mãi hưng thịnh ngàn đời.”“Xin hoàng thượng giết yêu nữ, để Yên quốc mãi mãi hưng thịnh ngàn đời!” Các triều thần đồng thanh hô và dập đầu như không biết đau.Mặt con hồ ly tái mét, nói liến thoắng: “Các ông già cổ hủ các ông muốn giết tôi chỉ vì một ngôi sao ư? Xem mạng người như cỏ rác thế này, các ông sẽ bị quả báo cả thôi.”“Yêu quái gieo rắc tai họa cho giang sơn Yên quốc, tội đáng muôn chết.” Lão thái sư nhìn con hồ ly với đôi mắt ghét bỏ.Con hồ đứng hình, sao cô lại trở thành yêu quái rồi? Sao cô lại gieo rắc tai họa cho giang sơn rồi? Một cô gái như cô