Chuyển ngữ: WanhooHoắc Khanh vì cô gái mình yêu mà chống đối với tất cả mọi người, hiện giờ, Hoắc Khanh đã bị cô lập hoàn toàn.
Không ai phản đối chuyện Hoắc Khanh yêu một cô gái, nhưng chuyện gì cũng có giới hạn của nó, vượt quá giới hạn thì đều sẽ toang.Hoắc Khanh không có ranh giới với tình yêu dành cho hồ ly, làm con hồ ly phá vỡ trắng trợn mọi luật lệ mà mọi người cùng chấp hành.
Đã vậy, tình yêu đó còn hình thành từ nỗi đau của người khác.Mọi người cùng nhìn Hoắc Khanh, ngay cả con hồ ly cũng nhìn Hoắc Khanh.
Khoảnh khắc này, Hoắc Khanh cảm thấy mình đang đứng trên vách đá cheo leo, đầu hàng không được mà nhảy xuống vực sâu cũng chẳng xong.Hoắc Khanh nghiến răng, mắt đỏ lừ, run rẩy cả người như đang đứng trong chảo dầu nóng.
Hoắc Khanh không hiểu nổi tại sao sự việc lại đi đến nước này.Rõ thấy đây là một âm mưu lấy Hồ Nhi ra để đối phó hắn.Hoắc Khanh nuốt một ngụm nước miếng, tầm mắt thẫn thờ không có tiêu cự, như thể hồn đã lìa khỏi xác.
Tại sao? Tại sao chứ?!“Chuyện này sẽ bàn lại sau.” Hoắc Khanh khó nói nên lời, “Về chuyện này, trẫm cho cho chư vị một câu trả lời thỏa đáng.”“Vậy rốt cuộc hoàng thượng định xử lý con yêu quái này thế nào? Vương đại nhân chết rồi, suýt chút nữa là hoàng hậu cũng mất mạng.
Chuyện này không cho qua như thế được.” Tiêu nguyên soái sửng cồ lên, “Tóm lại, phải có kẻ chịu trách nhiệm về chuyện hôm nay.”Hoắc Khanh day trán, nghiêng ngả người suýt thì ngã.
Con hồ ly vội đỡ Hoắc Khanh, nhìn Hoắc Khanh bằng đôi mắt long lanh, Hoắc Khanh thấy vậy thì rung động.Hoắc Khanh thích cái cách Hồ Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy nhất, vô cùng trong sáng và cũng rất rạng rỡ, đôi mắt trong veo ngây thơ làm hắn có cảm giác như đã có được cả thế giới.“Trẫm không khỏe, chuyện này sẽ bàn lại sau.” Hoắc Khanh tái mặt, rùng mình liên tục.Hoắc Khanh bị ép đến buộc phải nói rằng: “Tạm giam Kim Linh lại đã.”Con hồ ly trợn trừng mắt ngay lập tức, cô ta cứ nhìn Hoắc Khanh trân trân, từng giọt nước mắt lăn dài, cô ta trách móc: “Hoắc Khanh, anh bỏ rơi tôi vì cái ngôi vị hoàng đế? Lúc nào anh cũng bảo yêu tôi, vậy mà anh lại bỏ rơi tôi ư?”Hoắc Khanh định nắm tay hồ ly nhưng con hồ ly đã lùi lại một bước, “Anh bỏ tôi rồi.”Hoắc Khanh đau thấu tim gan, cảm thấy như có ai đó đang thọc dao vào chọc ngoáy trái tim hắn.
Hắn rất muốn nói cho hồ ly biết đây chỉ là kế sách tạm thời, hắn sẽ không để hồ ly bị làm sao đâu.Nhưng hồ ly nào có hiểu cho nỗi lòng Hoắc Khanh, cô ta chỉ biết Hoắc Khanh đã bỏ rơi cô vì quyền lực thôi.
Hoắc Khanh bảo yêu cô, nhưng rồi vẫn không thoát khỏi sự quyến rũ của quyền lực.“Tôi hận anh, Hoắc Khanh.
Đây là tình yêu anh dành cho tôi đó hả, anh muốn cái mạng tôi vì quyền lực đấy.” Con hồ ly cố để không khóc, trông vừa đẹp vừa xót.Ninh Thư: ...Ninh Thư bỗng thương Hoắc Khanh ghê, thích một người không có cùng tần số với mình mệt mỏi lắm nhỉ.
Nếu mà là bất cứ cô gái nào trong hậu cung thì đều biết nên chọn đường nào.
Chỉ cần Hoắc Khanh còn là hoàng đế thì mình sẽ chẳng sao cả.Tóm lại là người sống ở cổ đại thì khác người sống ở hiện đại.Con hồ ly xem thường cổ đại, nhưng xét ở một góc độ nhất định thì phụ nữ cổ đại sống dựa dẫm vào đàn ông lại vẫn thông minh hơn phụ nữ hiện đại, bởi họ có thể hi sinh vì một mục đích nào đó.Hiện giờ con hồ ly chỉ biết tỏ ra kệch cỡm rằng mình bị phản bội, mình chết quách đi cho xong, chẳng hiểu tình hình gì hết.Chắc là các vị đại thần đều bị đứng hình bởi con hồ ly, mà còn quỳ lâu thế rồi nên họ cứ quỳ dưới đất xem hai anh chị kia biểu diễn.Hoắc Thừa Vọng lén lút hỏi Ninh Thư: “Mẫu hậu ơi, cuối cùng phụ hoàng sẽ chọn thế nào nhỉ?”“Thừa Vọng nghĩ sao?” Ninh Thư hỏi Hoắc Thừa Vọng.“Vì một cô gái, đã thế còn là một cô gái như thế thì quá không đáng từ bỏ ngôi vị hoàng đế.” Hoắc Khanh lặng người một chút rồi kết luận, “Phụ hoàng sẽ từ bỏ cô ta.”“Vậy à?” Ninh Thư đến