Chuyển ngữ: WanhooNhững kẻ này thấy Ninh Thư mạnh quá nên muốn mời Ninh Thư nhập đội, chứ thật ra trong lòng cũng chẳng tin loại phế vật này lại lợi hại thế đâu.Ninh Thư cũng chẳng muốn lập đội với họ.
Dù bảo là đệ tử tông môn một lòng, nhưng lòng của họ đẩy cô ra ngoài đó thôi.
Họ còn chẳng khống chế được cái nhìn thèm thuồng mà càn quét qua người cô ấy.Lưu Tần Dương cho rằng Ngụy Lương Nguyệt có bảo vật gì đó.
Bởi đừng quên rằng cha của Ngụy Lương Nguyệt là trưởng lão giàu có của Thiên Đạo Tông.
Ông ta dám vứt thằng con mình vào bí cảnh, ắt phải có con át chủ bài nào đó.Mắt Lưu Tần Dương sáng rực, hắn nỉ non Ninh Thư chân thành: “Ngụy sư đệ, một mình đệ tìm linh thảo linh quả cũng có giới hạn.
Chẳng bằng mọi người cùng tìm sẽ thu hoạch được nhiều hơn rồi chúng ta sẽ chia sau.”Ninh Thư chỉ hỏi dửng dưng: “Nếu như cái đó không có để chia đều thì sao?”Lưu Tần Dương nghẹn họng, đúng như Ninh Thư thắc mắc, nếu như tìm được một linh quả thì chia cho bao người kiểu gì? Chẳng lẽ bổ ra mỗi người một miếng mỉa mai à? Vả lại bổ rồi thì hỏng linh quả lắm.Ninh Thư nhảy lên lưng Thiểm Phong chuẩn bị rời khỏi đây.Mấy người kia hấp tấp, dù Ngụy Lương Nguyệt rất ung dung khi đối phó với sói lưng sắt nhưng vẫn làm chúng sợ bỏ chạy.
Lỡ đâu Ngụy Lương Nguyệt đi rồi và lũ sói đó quay lại thì họ giải quyết khó nhằn lắm.“Xin đệ đừng đi mà Ngụy sư đệ.” Một nữ đệ tử ầng ậc nước mắt, nói với Ninh Thư: “Đệ đi rồi mà lũ sói đó quay lại thì phải làm sao?”Ninh Thư trả lời vô cùng hời hợi: “Đâu phải ta ăn linh quả, sói lưng sắt cũng chẳng đuổi theo ta.”Mọi người: …“Ngụy sư đệ, ở đây ta có một linh quả có thể hiểu được quy luật đất trời, ta tặng cho đệ này.” Lưu Tần Dương lấy một hộp ngọc ra khỏi túi trang bị với cái mặt nhăn nhó.Ninh Thư thấy dáng vẻ đó của Lưu Tần Dương thì đoán có hàng xịn xò trong hộp, không thì Lưu Tần Dương cũng sẽ không tỏ thái độ mất một miếng thịt thế.
Ninh Thư nhảy xuống khỏi lưng Thiểm Phong, cô định cầm lấy cái hộp mà Lưu Tần Dương cứ cầm chặt không đưa.Ninh Thư giật mạnh cái hộp về, Lưu Tần Dương run mặt: “Mong là Ngụy sư đệ thích nó.”Mở hộp ra, Ninh Thư đã thấy ngay một loại quả trắng như tuyết, quanh quả còn có ánh sáng đỏ phức tạp lượn lờ xung quanh làm người khác đau hết cả đầu.
Ninh Thư đóng nắp hộp lại rồi cất vào trong túi trang bị, cô cười bảo: “Ta thích lắm.”Hiểu được quy luật đất trời quý giá lắm nhé, chắc là loại quả này sẽ có ích với ông bố Ngụy đây.Lưu Tần Dương thấy Ninh Thư cất quả đi thì nhăn nhó mặt mày, mãi sau mới lại rủ Ninh Thư: “Chúng ta lập đội đi Ngụy sư đệ.”“Tất nhiên rồi, chúng ta đều là đệ tử Thiên Đạo Tông mà, phải giúp đỡ nhau chứ.” Ninh Thư hiểu việc Lưu Tần Dương lấy đồ ra là muốn cô làm cu li giải quyết bầy sói đó.Nghe thấy Ninh Thư đồng ý ở lại, mấy người mới thở phào một hơi.
Dù họ có muốn chấp nhận hay không thì Ngụy Lương Nguyệt hiện giờ mạnh hơn họ thật.Xung quanh có rất nhiều xác sói nên bọn cô định tìm chỗ khác nghỉ chân.
Mấy người họ vẫn đang bị sói đuổi giết nên rất nhếch nhác, không nghỉ khỏe được.
So ra thì trạng thái của Ninh Thư tốt hơn họ gấp vạn lần.Có người ra ngoài bắt thỏ răng sắt để nướng ăn và bổ sung thể lực.
Ninh Thư ngồi đả tọa bên Thiểm Phong.Lưu Tần Dương đến ngồi cạnh Ninh Thư, hắn ta sờ mũi định nói chuyện lại bị con mắt sắc bén