Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư cũng đã nhìn thấu mức độ cưng chiều mà ông bố Ngụy dành cho thằng con mình rồi.
Bảo từ hôn là từ hôn, không đính hôn là không đính hôn ngay được.Đúng như Sư Tuệ Đế nói, Ngụy Lương Nguyệt có ông bố để anh ta thích làm gì thì làm.
Bố anh ta chết cái là Ngụy Lương Nguyệt sẽ phải chịu cái khổ gấp đôi để bù cho cả nửa đời trước.Thằng con chuẩn bị đi rèn luyện nên ông bố Ngụy chuẩn bị rất nhiều thứ cho Ninh Thư, cộng cả đồ mà Ninh Thư chuẩn bị là cô có hai túi trang bị.Về tu luyện thì dạo này đã khá hơn rất nhiều.
Thiểm Phong đang đợi cô cho ăn, nó to lắm, nó mà giang cánh là rộng ngang bằng cái phòng luôn.Ông bố Ngụy đưa Ninh Thư ra cổng tông môn, ra khỏi trận bảo vệ núi, ông vỗ tay vào Ninh Thư, “Còn sống mà về đấy, cha đợi mày ở tông môn.”Ninh Thư nhe nhởn: “Cha yên tâm đi, con sẽ sống đến ngày tiễn cha trút hơi thở luôn.”“Cái thằng ranh này.” Ông bố Ngụy cốc đầu Ninh Thư, dặn thêm mấy lời: “Ra bên ngoài phải sáng dạ lên.
Gặp kẻ có ý đồ xấu xa thì giết luôn.
Đừng định làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Đừng trêu ông già và trẻ nhỏ.”“Vâng ạ.
Ông già có thể là kẻ võ công cao cường, trẻ nhỏ lang thang bên ngoài có thể là cháu của kẻ mạnh.
Không cẩn thận là tự rước họa vào thân ngay.
Con nhớ cả rồi nhé.” Ninh Thư thả Thiểm Phong ra, cô nhảy lên lưng Thiêm Phong và dặn: “Cha về đi, con đi đây.”Thiểm Phong giang cánh bay lên trời, tốc độ của nó cực nhanh, Ninh Thư đang nhìn ông bố Ngụy vẫn đứng tại chỗ mà chẳng mấy chốc đã thành một chấm đen rồi.Ninh Thư không nhìn nữa, cô ngồi xuống lưng Thiểm Phong và nghĩ xem nên đi đâu để tìm Diệp Vũ.Diệp Vũ bị nhiều người truy sát để cướp Tiên phủ như thế.
Chỉ cần tốn ít Nguyên Tinh là biết được manh mối của Diệp Vũ.
Kiểu gì cũng sẽ gặp thôi.Nhìn thấy một cái trấn nhỏ ở đằng xa, Ninh Thư vỗ vào lưng Thiểm Phong để bảo nó đáp xuống dưới.Đến cổng trấn, Ninh Thư cất Thiểm Phong và vào một quán rượu trong trấn.
Đây là cái nơi giao thoa của đủ hạng người, dễ bắt được thông tin nhất.Ninh Thư gọi một ít thức ăn, vừa ăn vừa để ý câu chuyện của mọi người xung quanh.
Những người tu luyện liếm máu trên đao này không trò chuyện về đàn bà thì cũng là bảo vật, tuyệt nhiên không có ai nói chuyện về Diệp Vũ cả.Trời đất bao la, cô phải tìm ở đâu đây?Bấy giờ, có người ở bàn bên cạnh bỗng nhiên nói nhỏ: “Các huynh biết đệ tử Diệp Vũ bỏ trốn của Hồng Môn Tông chứ? Hắn ta có Tiên phủ nghịch thiên như thế nên Hồng Môn Tông đang cho người truy sát Diệp Vũ đấy.”“Tin tức cũ rồi mà? Trước đó ta còn nghe nói Diệp Vũ xuất hiện ở Ngao Ngọc Cốc, hắn ta cuỗm mất thần thú ở Ngao Ngọc Cốc rồi.” Một người khác nói.Người nữa vội vàng nói tin của mình: “Ta cũng biết này, ta cũng biết này.
Ta nghe nói Diệp Vũ đã lấy được một thần khí lợi hại lắm.”Ninh Thư: →_→Diệp Vũ như châu chấu ấy nhỉ, bay đến đâu là diệt sạch cỏ ở đó, cái gì ngon lành đều bị hắn ta cướp cả rồi.Ninh Thư bước qua hỏi mấy ông anh: “Các vị đại ca này, các đại ca có biết Diệp Vũ đang ở đâu không?”Bốn người đề phòng Ninh Thư.
Thấy Ninh Thư mặc quần áo sờn thì sẵng giọng: “Cái thằng này dám nghe trộm bọn tao nói chuyện à.”“Các đại ca hiểu nhầm rồi, đệ không định nghe trộm các đại ca nói chuyện đâu, đệ mua bầu rượu nhận lỗi với các đại ca nhé.” Ninh Thư ra hiệu bảo tiểu nhị lấy bầu rượu, bốn ông anh mới hòa hoãn xíu.“Không dám lừa các đại ca, đệ cũng muốn đi tìm Diệp Vũ để thử vận may.” Ninh Thư ước ao, “Diệp Vũ có nhiều bảo bối lắm.”Các ông anh thấy vẻ mặt của Ninh Thư