Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư lượn cửa hàng giao dịch, nhìn mà không mua được nên Ninh Thư tắt luôn không xem nữa, không thấy thì sẽ không táy máy.Dù linh hồn không cần ngủ nhưng cô quen cần ngủ để thư giãn rồi.
Ninh Thư định đánh một giấc rồi mới đi làm nhiệm vụ.
Nằm xuống đất chuẩn bị ngủ Ninh Thư lại thấy khó chịu, vậy là cô lại ngồi dậy hỏi: “Có giường chiếu không nhỉ, tôi muốn mua để ngủ?”“Có đấy, có ở cửa hàng giao dịch và cô mua được đấy.” 2333 trả lời.Mới nghe thấy có đồ đạc là Ninh Thư mở ngay cửa hàng ra xem.
Ở mãi góc dưới mới có cái nút đồ đạc trong nhà, bảo sao trước đó cô có lướt xem mà không thấy.Ninh Thư mở giao diện đồ đạc trong nhà ra xem, trong đó có rất nhiều đồ dùng dụng cụ với đủ các kiểu dáng.
Chúng tốn rất ít kinh nghiệm, đắt nhất cũng chỉ có hơn hai mươi kinh nghiệm thôi.Không chỉ có đồ đạc mà còn có cả thiết bị điện này, máy tập thể dục này, chậu hoa cây cảnh này.
Có cả các thứ xa xỉ như trang sức, túi xách, quần áo guốc giếc làm phụ nữ phát điên nữa.
Tóm lại là cần cái gì có cái đó.Có đầy mặt hàng là thế, nhưng đó đều là những thứ rẻ như cho ở cửa hàng giao dịch.Ninh Thư mua một lèo biết bao nhiêu thứ.
Từ giường, chậu hoa và đủ thứ linh tinh nhưng cũng chỉ hết hai trăm kinh nghiệm thôi.
Hết ít kinh nghiệm nhưng vẫn khiến Ninh Thư sung sướng vô cùng như thể cô là đại gi.Mới mua thôi mà một lát sau các thứ cứ tự động xuất hiện trong không gian mà không cần nhân viên giao hàng luôn.
Thật là thần kỳ , đến Ninh Thư cũng chẳng biết chúng đến đây thế nào nữa.Bận rộn một lúc lâu Ninh Thư mới xếp đồ xong.
Cuối cùng không gian trắng xoá cũng có hơi người, cũng ra hồn nhà.Chậu hoa đọng cả sương sớm thơm ngát dễ chịu, sô pha màu xanh nhạt, thảm trải sàn trắng tinh tươm.
Tất cả làm Ninh Thư cảm thấy cái không gian hệ thống này là nhà của mình.Ninh Thư nằm phịch xuống giường, đến cả linh hồn cô cũng cảm nhận được sự thoải mái vô cùng của tấm đệm êm này.Cô nằm trên giường đánh một giấc no nê.Không biết ngủ được bao lâu nhưng lúc Ninh Thư thức dậy nhẹ nhõm hết cả người, tâm hồn yên bình, sảng khoái vô cùng.Cô đã quyết định, sau này mỗi lần thực hiện xong một nhiệm vụ là sẽ nghỉ ngơi cho khoẻ, lấy lại trạng thái cân bằng của tinh thần để bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo.
Cô mà không tự thư giãn, trước sau gì cũng sẽ hoảng loạn tinh thần.Nghe 2333 bảo cô chỉ là một người thực thi nhiệm vụ sơ cấp ăn bữa nay lo bữa mai, có thể sẽ chết trong thế giới nhiệm vụ.
Thế nên cô phải cố gắng vì cái mạng mình nhiều hơn nữa.Ninh Thư nói: “2333 ơi chúng ta đi làm nhiệm vụ thôi.”“Ting, người chơi chú ý, dịch chuyển đến thế giới nhiệm vụ.” 2333 vừa nói xong thì Ninh Thư choáng luôn.Sau khi linh hồn sáp nhập vào cơ thể, Ninh Thư cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đau đầu, đau họng, bủn rủn hết cả chân tay.Ninh Thư cố mà mở đôi mắt như bị chét bã cao su ra.
Cô đang nằm trên giường, tủ đầu giường có mấy vỉ thuốc.Chắc là nguyên chủ bị cảm nặng đây mà.
Ninh Thư với lấy thuốc, đọc đơn thuốc xong thì uống.Uống thuốc xong là Ninh Thư mê man rồi ngủ khò khò.
Giờ cô đau đầu lắm, chẳng muốn làm gì cả đâu, động nhẹ cái là buồn nôn, khó chịu cực kỳ.Tỉnh lại lần nữa cũng đã muộn.
Người cô túa mồ hôi nên đã đỡ sốt hơn.
Cô chui vào phòng tắm tắm táp qua loa, uống mấy viên thuốc rồi mới tiếp nhận cốt truyện.Nguyên chủ tên Trần Hy, là quản lý thuộc Công ty Truyền thông Hải Lãng.
Cô đã quản lý mấy nghệ sĩ nhàng nhàng rồi mà lại còn thêm cả mấy người mới mới vào công ty năm nay nữa.Công việc quản lý phải lo rất nhiều việc, vô cùng bận rộn.
Việc nặng thì là định hướng tương lai nghệ sĩ mình quản lý.
Việc nhẹ thì là phối đồ cho nghệ sĩ xuất hiện trước công chúng, giải quyết các mâu thuẫn giữa các nghệ sĩ.
Trên tất cả, công