Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư thấy Thu Hân ác thật.
Trong cốt truyện, Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong là tình yêu tuyệt đẹp trải dài khắp các mặt báo.
Còn giờ đây, Thu Hân đã thế chỗ Mạch Đoá Nhi, chiếm được tất cả yêu thương che chở của Mạc Tước Phong.Mạc Tước Phong không chỉ thích mỗi con gái xinh đẹp và thuần khiết thôi đâu, bởi vì Thu Hân đâu chỉ vỏn vẹn mỗi thuần khiết.Có lẽ là Mạc Tước Phong đã u mê sức hấp dẫn của Thu Hân rồi.Không chỉ đài báo mà màn hình LED to đại ngoài quảng trường cũng chiếu về Mạc Tước Phong và Thu Hân, trên đó còn phát họ sắp kết hôn nữa.Ninh Thư ngán ngẩm, làm vậy có khác nào muốn Mạch Đoá Nhi hoá điên.
Chắc là Thu Hân muốn nhận được nhiều kinh nghiệm nên mới đâm chọc Mạch Đoá Nhi thật lực đây mà.Mục đích của nhiệm vụ là thay đổi số phận hộ nguyên chủ thôi, có những thứ chín quá hoá ủng đấy.Mạch Đoá Nhi đứng ở quảng trường nhìn đôi trai tài gái sắc trên cao.
Khi nghe thấy tin hai người họ sẽ kết hôn, trái tim cô như bị thủng một lỗ lớn, khó thở vô cùng.
Mạch Đoá Nhi cảm thấy có cái gì đó đang dần rời xa mình.Cô đã từng có cảm giác này, giờ nó lại đến một lần nữa khi nhìn thấy họ âu yếm nhau.Nữ xinh đẹp, nam đẹp trai, Mạch Đoá Nhi cảm thấy đáng lẽ người đứng bên cạnh Mạc Tước Phong phải là cô mới đúng.Tại sao Mạc Tước Phong lại tuyệt tình với cô đến thế? Anh ta bắt cô mất con, mất đi vai diễn đã hứa, đẩy cô vào đầm lầy đau khổ chỉ vì con ả kia nữa, tại sao chứ, tại sao chứ...Móng tay Mạch Đoá Nhi cắm sâu vào thịt.
Cô hận cái con kia, cũng hận Mạc Tước Phong khinh cô, không đón nhận tình cảm của cô.Cô cứ nhìn màn hình LED đến run rẩy và đỏ lừ con mắt.Joey nhận được một vị trí đề cử cho giải thưởng âm nhạc, vậy nên Ninh Thư định đến tham dự buổi lễ trao giải với Joey.Trong cốt truyện, Mạch Đoá Nhi nhận được giải thưởng Ảnh hậu ở lễ trao giải này.
Còn nay Mạch Đoá Nhi không làm nên công trạng gì, không biết Thu Hân có nhận được giải thưởng kia của Mạch Đoá Nhi như trong cốt truyện không nữa?Nói thật là Ninh Thư chẳng thích chuyện có hai người thực thi nhiệm vụ ở cùng một thế giới chút nào.
Cô cứ bị bức bối khó chịu ấy.Ninh Thư càng buồn hơn cô không hề biết đến sự tồn tại của Thu Hân.
Nếu Thu Hân không nói cho cô biết, cô sẽ không biết thế giới này còn có một người thực thi nhiệm vụ khác.Sau khi Joey chuẩn bị xong, cô đưa cô ấy đến lễ trao giải.
Nhìn Joey đi guốc cao mười phân, cô hỏi: “Em đi guốc cao thế này có đi được không? Còn phải đi một đoạn thảm đỏ dài đấy.”Joey sờ cổ chân, cô hơi chột dạ: “Em đi được.”Ninh Thư đến chán.Đã có ngôi sao nổi tiếng bắt đầu bước lên thảm đỏ, những người càng nổi tiếng thì lại càng lên sau.
Joey vẫn chưa nổi tiếng lắm nên đi trước.Dưới sự lo lắng của Ninh Thư, cuối cùng Joey cũng đi hết thảm đỏ mà không xảy ra lỗi gì.Cô thấy mình đúng là một con mẹ già, cái gì cũng phải lo lắng hết.“Trần Hy.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Ninh Thư ngoảnh lại thì thấy Thu Hân mặc lễ phục trắng đang khoác tay Mạc Tước Phong bước đến.Ninh Thư đứng trong đám đông nên không nghĩ là Thu Hân lại nhìn thấy mình.
Cô cười xã giao với cô ta chứ không trả lời.“Em quen cô ta à?” Mạc Tước Phong nhìn lướt qua Ninh Thư rồi chau mày kéo Thu Hân đi mất, “Chớ qua lại với hạng người đó.”“Vâng anh, em nghe.” Thu Hân ngẩng mặt lên cười rạng rỡ với Mạc Tước Phong hệt như một đoá hoa bách hợp thuần khiết đang từ từ nở rộ.“Ngoan lắm.” Mạc Tước Phong xoa đầu Thu Hân, đôi mắt đong đầy yêu thương.Khung cảnh đẹp