Chuyển ngữ: WanhooThú nhân giống đực Mizu thấy Chika cắn miếng thịt mà mãi không cắn được, hệt như em bé chưa mọc răng thì mềm lòng.
Da cô trắng và môi cô đỏ, trông cô dễ thương cực kỳ.
Người cô gầy guộc hơn thú nhân giống cái nhiều, anh chưa từng thấy thú nhân giống cái nào nhỏ như cô.Mizu để thịt đã nướng chín xuống trước mặt Chika, lúc đó Chika mới cắn được một miếng.
Miếng thịt nhạt nhẽo, đầy mùi đất và mỡ động vật chết, khó ăn vô cùng làm cô suýt nôn mửa.Chika chưa từng ăn thức ăn nào khó ăn như thế này.
Chika tự hối cải rằng, trước khi xuyên không mình không nên kén ăn như thế.
Giờ phải ăn thức ăn ghê cổ thế này mới thấy được là thức ăn trước kia ngon biết bao.Mizu thấy giống cái nhỏ ho sặc sụa thì vỗ lưng Chika.
Bàn tay chạm vào lưng cô, cảm nhận được hơi ấm cách lớp “da thú” mềm mại mà cô mặc.Ánh mắt hổ phách của Mizu loé sáng, anh ta bế bổng Chika lên đặt cô xuống lớp cỏ khô và đè người cô xuống mà chẳng bận tâm đến khuôn mặt đờ đẫn của cô.Cuối cùng Chika cũng đã giật nảy mình nhận ra rằng, cái con cầm thú này tính làm chuyện cầm thú đây mà.
Cô không thể như vậy được, trinh tiết cô gìn giữ nhiều năm không thể để một người nguyên thuỷ cướp mất được.Mizu không biết cởi quần bò của Chika thế nào, vậy nên anh ta đã xé toang chiếc quần bằng sức mạnh của mình, rồi cả chiếc quần chíp bên trong cũng bị Mizu xé nốt luôn.Chika khóc không ra nước mắt, cô hoảng hốt sợ hãi vừa khóc vừa đánh đấm vào người Mizu nhưng không thể nào thay đổi được số mạng của mình.Người cô phảng phất hương thơm say mê làm Mizu mê say.
Anh thích thú mút lấy đỉnh đỏ thẫm như đang trong cơn đê mê say sưa.Chika bị đùa bỡn làm cả người cô mềm oặt.
Lại nhìn thấy khuôn mặt với những đường nét đẹp trai, đôi mắt màu hổ phách như ám bởi một lớp mây mù thì Chika cũng trầm mê trong cuộc vui ấy.Một đêm kiều diễm.Mặt khác, đêm nay Ninh Thư tu luyện mà ăn hết một lọ tích cốc đan, vậy mà vẫn chẳng tu luyện ra được kình khí làm Ninh Thư mệt mỏi vô cùng.Phải biết rằng đến cả ở hiện đại mà cô cũng tu luyện ra được một chút kình khí nhỏ nhoi, vậy mà đến thế giới nguyên thuỷ bao trùm bởi linh khí khắp đất trời, thế mà cô không tu luyện ra được kình khí.Chuyện này chẳng khoa học tẹo nào!Điều đó đã nói lên rằng, tư chất cơ thể này kém ngần nào.
Ông chú y tế có bảo gen khuyết thiếu thể hiện ngay trên khuôn mặt.
Ninh Thư thì không biết khuôn mặt này thế nào, nhưng chắc mẩm cũng xấu như các giống cái khác trong sắc tộc thôi.Ôi trời trời trời!Ninh Thư lại lấy một viên tích cốc đan nữa ra bỏ vào mồm và đả toạ tiếp, không có lý nào không tu luyện ra được kình khí cả.
Chỉ cần tu luyện ra được kình khí thôi là ăn tinh thể tuỷ linh được rồi.
Không có kình khí hấp thụ linh khí khủng khiếp của tinh thể tuỷ linh, Ninh Thư không dám tự xông vào chỗ chết đâu.Bấy giờ, Ninh Thư nghe có tiếng bước chân uỳnh uỵch ngoài cửa, và cô nhìn thấy Eda ngay sau đó.Eda đi vào lôi Ninh Thư ra ngoài, “Sao cậu vẫn ở đây thế này, mọi người đến nơi tế lễ rồi đấy.”Ninh Thư đần mặt, “Tộc mình có vấn đề nghiêm trọng gì à?”Eda trả lời: “Thì Mizu đưa một cô gái về đó thôi.
Bây giờ pháp sư muốn kết nối với thần linh, để thần linh quyết định có cho cô ta ở lại sắc tộc không ấy mà.”Thần linh ư? Xã hội nguyên thuỷ mà cũng có khái niệm thần linh à?Ninh Thư đi qua quảng trường tế lễ.
Ở quảng trường có dựng mấy cây cột đá thẳng có khắc các hình vẽ trừu tượng, Ninh Thư không hiểu nghĩa là gì.Cái tượng đá khổng lồ dựng ở giữa là bắt mắt nhất, bởi vì nó được đục đẽo giống với hình người, tất nhiên là tay nghề điêu khắc còn kém nên không rõ ngũ quan.Ninh Thư chỉ vào tượng đá và hỏi: