Chuyển ngữ: WanhooChika không đưa Ninh Thư theo nhưng vẫn đưa Eda đi.
Lần nào Eda đi về cũng cho Ninh Thư rất nhiều thứ như là trái cây dại chẳng hạn.Lần nào ra ngoài cũng nhặt nhạnh được bao nhiêu là thứ, làm các giống cái rất muốn được ra khỏi bộ lạc.
Hiện giờ, các giống cái trong bộ lạc rất thích ra ngoài với Chika.Eda còn giải thích với Ninh Thư rằng: “Chi bảo mỗi lần sẽ đưa nhóm khác nhau đi thay phiên nhau, lần khác sẽ đưa cậu đi cùng thôi.”Ninh Thư chẳng quan tâm lắm.
Bảo là thay phiên nhưng lần nào cũng có Eda, Ninh Thư cảm thấy Chika cố tình chia rẽ mối quan hệ giữa cô và Eda ấy.
Có một điều chắc chắn là Ninh Thư sẽ không cãi vã với Eda vì Chika đâu.Trước khi Eda ra ngoài, lần nào Ninh Thư cũng giã nát thuốc và chà sát lên người cô em.
Những loại thuốc đó đuổi muỗi được, và hơn hết là lần trước suýt nữa Eda bị rắn cắn.Giống đực đi theo bảo vệ chỉ mải nhìn Chika, có những chuyện phải tự lực cánh sinh, chứ lỡ mà có chuyện gì thì chỉ khổ mình.Ninh Thư bĩu môi, giờ cô có sức mạnh tự bảo vệ mình rồi.
Chị không cho bà đi, chẳng lẽ bà không tự đi được chắc.Đợi nhóm Chika đi rồi, Ninh Thư lén ra ngoài bộ lạc.
Thế nhưng cô chỉ đi xung quanh bộ lạc tìm cây thuốc thôi, gặp thì bắt con thỏ rừng gì đó.Ninh Thư bắt gặp một con hươu sao béo tốt.
Cô đuổi theo con hươu một đoạn và đập chết con hươu bằng tay không.Ninh Thư siết nắm tay mình, khoẻ có khác, thích thật đấy.Cô lôi con hươu về mà nhóm Chika vẫn chưa về.
Ninh Thư lôi nó về hang mình chứ không định nộp nó lên.Chuyến đi này Chika tìm được hạt giống, mà còn là hạt giống lúa mì nữa nên cô ta vui vô cùng.
Tưởng tượng sau này mình được ăn bánh bao là Chika cảm thấy cuộc sống đã nhiều màu sắc hơn.Sau khi trở về, Chika đòi Mizu xới cho mình mảnh đất.
Mizu đồng ý ngay tắp lự, anh còn bảo một số giống đực qua khai khẩn đất đai hộ và tất nhiên, Kai là người đầu tiên hưởng ứng.Chika nấu rất nhiều món ngon để trả công cho họ.Ninh Thư biết tin thì nhăn nhó mặt mày, lúa mì trổ theo mùa mà nhỉ? Để cho Chika trồng ra được ngay thì chắc là thế giới này không phân biệt mùa màng rồi.Mà vốn dĩ là nó cũng không có bốn mùa mà.Eda đưa chỗ cây thuốc trong sọt cho Ninh Thư, cô bảo: “Lần trước tớ thấy cậu nhổ cái cây này, không biết có phải cây cậu cần không nữa.”Ninh Thư nhìn vào sọt có một số cây dại, vậy đây là cây thuốc mà Eda hái cho mình rồi, cô cảm động thật ấy.“Cái thứ cậu bôi cho tớ trước khi ra ngoài công hiệu lắm.
Trước đó tớ toàn bị côn trùng đốt sưng vù lên thôi, bôi vào rồi là không bị côn trùng đốt nữa.” Eda cười và đưa một loại quả cho Ninh Thư, “Chi bảo đây là cà chua, cậu ăn thử đi.”“Cậu ăn đi, tớ không ăn đâu.” Ninh Thư phơi cây thuốc ra ngoài cửa hang.Ninh Thư nghĩ ngợi rồi lôi con hươu đã chết ra cho Eda xem.
Eda thấy con mồi thì ngạc nhiên hỏi vội: “Ở đâu ra đấy?”Ninh Thư trả lời: “Tớ lén ra ngoài hái thuốc, gặp nó thì đánh chết đấy.
Chúng ta giữ lại con mồi này đi, đến mùa đông là chúng ta có thức ăn rồi.Eda ngạc nhiên không tin nổi, “Sao cậu dám lén ra ngoài mà không có giống đực bảo vệ chứ? Cậu còn đi săn nữa cơ à, nguy hiểm ập đến thì biết làm sao!”“Tớ khoẻ lắm không sao đâu, tớ sẽ bảo vệ mình lành lặn mà.” Bây giờ Ninh Thư nhất định phải cất trữ đầy đủ thức ăn để ứng phó với thảm hoạ kia.Eda đắn đo, “Không nộp nó lên thật à?”Quy định của bộ lạc là chia sẻ con mồi, giấu riêng thế này làm Eda lo lắng.Ninh Thư mặc kệ điều