Chuyển ngữ: WanhooTiếp nhận cốt truyện xong mà Ninh Thư váng hết cả đầu, trái tim khẽ nhói đau, xem ra cơ thể này đã tổn thương đến trái tim rồi.Ninh Thư thở dài, với người đã từng coi bệnh viện là nhà mà nói không có gì quý hơn sức khỏe, tội tình gì hành hạ bản thân chứ?Về nguyện vọng không yêu kẻ lòng lang dạ sói của nguyên chủ, chắc chắn Ninh Thư có thể làm được.
Về trả thù cặp đôi chó má, theo Ninh Thư thì do tính cách ngạo nghễ của nguyên chủ nên cô ấy mới không buông xuôi được việc này.
Còn về không muốn hòa thân, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.Ninh Thư thấy nhiệm vụ này dễ hơn nhiệm vụ ở thế giới trước một chút, tại ở đây không chui ra Lăng Tuyết siêu nhân như thế giới kia.Mà nguyên chủ còn là công chúa một nước địa vị cực cao, vẫn rất có lợi thế so với tướng quân và thôn nữ.Ninh Thư suy nghĩ miên man đến lăn ra ngủ, cơ thể cô ốm yếu quá rồi.Ninh Thư rất cạn lời, sao cô toàn bước vào khoảng thời gian đau khổ trong nhiệm vụ ấy nhỉ.Không biết đã ngủ bao lâu, lúc Ninh Thư thức dậy cảm thấy cả người nhớp nháp mồ hôi.Cô cố mở mắt, mới đảo mắt đã nhìn thấy có người ngồi im hơi lặng tiếng bên mép giường.
Ninh Thư bị hoảng sợ á một tiếng, suýt chút nữa là trái tim bay ra ngoài.Người đàn ông kia nhìn thấy Ninh Thư sợ thì cất tiếng hỏi, “Tỉnh rồi à?”Ninh Thư cuống quít chào, “Hoàng huynh.” Cô nhận ra từ trong trí nhớ của nguyên chủ người đàn ông này tên Lý Ôn, là đương kim thánh thượng.
Cái tên ấm áp nhưng không hề ăn nhập với khí chất lạnh lùng, uy nghiêm của anh ta.Lý Ôn mặc long bào năm vuốt, Lý Ôn rất đẹp trai, mày mắt như họa, kiên định như băng, lấp lánh như kim cương, quyền lực của địa vị cao chót vót làm khuôn mặt anh ta cách biệt bởi một lớp xa cách của sự ngạo nghễ, tôn quý bất phàm.
Anh ta là một người đàn ông ngập tràn quyến rũ mà bất kể cô gái nào cũng không thể chạy thoát khỏi.Nói ngắn gọn đó là một ngọn núi băng.Ngay cả trước em gái mình là nguyên chủ đây cũng chẳng mấy khi tươi cười, thay vào đó anh ta cho nguyên chủ nhiều của cải địa vị hơn.Lý Ôn chính là đế vương trời sinh tài giỏi, thủ đoạn lợi hại, hiếm khi nói cười, không ai có thể đoán được suy nghĩ trong đầu anh ta.Ninh Thư hơi sợ người như vậy, chân tay cô cứ ì ạch mất cảm giác, trực giác nách bảo người trước mặt rất nguy hiểm.
Anh ta giống như vua sư tử với móng vuốt sắc nhọn đang liế.m mình tao nhã.Lý Ôn nói khẽ, “Nằm là được rồi.” Anh ta để ý mặt Ninh Thư, dừng rồi lúc sau nói tiếp: “Chuyện này chưa được chứng thực, muội không nên hành hạ mình thế này.”Nói rồi Lý Ôn chau đôi mày sắc, thấy muội muội mình đổ mồ hôi trên trán, thái dương cũng rớt giọt thì đành nói nhỏ nhẹ, “Không được tùy hứng Gia Huệ à.”Mồ hôi càng chảy nhiều trên trán Ninh Thư hơn.
Ninh Thư đến cạn lời, chồng tương lai chết rồi, đau khổ tý lại trách tùy hứng là sao.Ninh Thư há miệng thở hắt, sau cùng nói: “Gia Huệ đã hiểu.”Gia Huệ là phong hào của nguyên chủ.Lý Ôn gọi với ra cửa: “Người đâu.” Giọng anh ta trầm khàn gợi cảm và cũng rất lạnh lùng uy nghiêm.Có hai thị nữ ở ngoài đi vào ngay, Ninh Thư nheo mắt nhìn.
Một người là Diệu Tình, một người là Nguyên Đông, hai người này là người thân cận với nguyên chủ nhất.
Hai người này cũng có lòng riêng, tóm lại là tình hình có hơi nực cười.Lý Ôn nói thản nhiên với hai thị nữ: “Chăm sóc công chúa cẩn thận.”Diệu Tình và Nguyên Đông đồng thanh trả lời: “Vâng ạ.”Có vẻ như Lý Ôn rất bận chính vụ, qua hỏi thăm Ninh Thư có lệ rồi đi luôn.
Ninh Thư không có nói chuyện,