Chuyển ngữ: WanhooLý Ôn sắp đi rồi, hôm sau ngày cục xám nhỏ tỉnh lại là chuẩn bị đi.
Thật ra Ninh Thư cũng rất muốn hỏi anh có thể quay về hoàng cung triều Đại Ung không?Chẳng lẽ cục xám nhỏ có thể xác định chính xác địa điểm sẽ dịch chuyển đến à?Bỗng nhiên Lý Ôn nói với Ninh Thư: “Nơi tôi sinh ra khác hoàn toàn nơi đây, tặng cho cô cái này.” Lý Ôn kéo tay Ninh Thư và đặt vào tay cô một miếng ngọc bội rồng xanh đang bay lượn, “Cảm ơn cô đã cứu tôi.”Ninh Thư nhìn miếng ngọc bội thì nhếch mép, “Không cần đâu anh giữ nó đi, cái này không ăn không uống được, tôi không cần.”Lý Ôn cười trừ, “Đúng thật, tôi không chu đáo rồi, chắc là sau này tôi sẽ đến thăm cô đấy.”Ninh Thư chỉ gật đầu và không nói nữa.
Lần này gặp nhau đã coi như may mắn, Ninh Thư không cho rằng sau này mình sẽ còn gặp lại.Lý Ôn ôm cục xám nhỏ, cục xám nhỏ chít chít với Ninh Thư rồi lông nó chuyển sang màu trắng tuyết trong nháy mắt, quầng sáng bao phủ người nó và Lý Ôn cực kỳ phức tạp.Và rồi Lý Ôn biến mất, biến mất vô lý đùng đùng như thế luôn.Ninh Thư thở phào, cô nhìn ngắm rừng rậm xanh biếc và cảm thấy thật nhẹ nhõm.Còn sống mới tuyệt vời làm sao, chỉ có sống mới được tận hưởng sự tuyệt vời của cuộc sống.
Mặc dù cuộc sống này đầy rẫy khó khăn, nhưng cũng có nó mới được tận hưởng những cung bậc cuộc đời này.Như Ninh Thư dịch chuyển đến vô số thế giới, gặp được vô số người đây vì để sống, để kéo dài tính mạng của mình thôi.Mọi chuyện đều diễn biến theo chiều hướng tốt, cả bộ lạc đã có lề thói mới, không cần Ninh Thư chỉ đạo họ cũng biết nên làm gì.Đến đây thì cô cũng gọi là hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ rồi.
Dù cho có một số giống cái chết do nhiều nguyên nhân, nhưng những người còn sống đã kiên cường hơn rất nhiều.Ninh Thư vươn vai, chợt cô lại muốn qua thăm Chika và hội bạn đời của cô ta ghê.
Thú thật là Ninh Thư muốn biết Bộ tộc Hổ có cánh bỏ rơi giống cái tộc mình giờ sống sao.
Cái cô muốn thấy là sự hối hận của họ.Cơ mà cô đã sống ở đây khá lâu rồi, chắc sắp rời khỏi thế giới rồi.Ninh Thư gọi Eda qua và hỏi: “Nếu sau này giống đực quay lại tìm chúng ta, chúng ta có đi với họ không?”Eda lắc đầu, “Bao lâu như thế chắc giống đực tưởng chúng ta chết cả rồi sẽ không về tìm chúng ta đâu.”Ninh Thư gật gù, cô nằm xuống đống cỏ và đánh một giấc, từ khi động đất đến nay, có bao giờ cô không căng thẳng đâu.Eda đắp tấm da thú cho Ninh Thư, cô nhìn vào mắt Ninh Thư và nói thêm: “Dù họ có về tìm chúng ta, chúng ta cũng sẽ không đi với họ, chúng ta đã không còn là giống cái ngày trước nữa rồi.”Ninh Thư nhoẻn miệng cười chứ không mở mắt.
Đúng vậy, phải tự yêu lấy mình rồi hãy mong người khác yêu chứ.Ninh Thư hỏi 2333 trong đầu: “2333 này, cậu biết tình hình bên Chika không?”2333 trả lời: “Giống trong cốt truyện, Chika đã xây dựng vương quốc của mình và cô ta đã trở thành nữ vương.”Ninh Thư: …Quần què, cô ta xây hoàng cung kiểu gì vậy? Bà đây không cả đánh ra lửa, rồi sao cô ta xây cả được cái thành trì rộng lớn chứ?Cô ta đang trêu ngươi ông trời đó à!Ninh Thư bĩu môi, “Rồi sao?”2333 bảo: “Dù Chika đã thiết lập luật pháp nhưng không dùng được.
Thú nhân sống trong rừng không thích sống như thế.”“Rồi thì trồng trọt không thỏa mãn được thú nhân, đồng bằng cũng chẳng có dã thú nên không săn thú được.
Cái thành trì này loạn cào cào.”Ninh Thư: …Chân to thì nhẵm vỡ trứng thôi.Thú nhân sống ở đồng bằng sẽ phải dè chừng nguy hiểm đến từ bầu trời.
Đồng bằng không có cây cối che chở, các