Chuyển ngữ: WanhooDo có Dây Leo Nghìn Dặm nên Ninh Thư đánh ngang cơ với lũ chúng nó.
Bọn kia vừa phải đỡ đòn của Ninh Thư, vừa phải ngăn cản dây leo quấn lấy, thành ra hai bên bất phân thắng bại.Ninh Thư nhìn lướt qua [Tùy Thanh Phong] được mấy thằng bạn bảo vệ, cô sai Dây Leo Nghìn Dặm lôi Tùy Thanh Phong qua chỗ mình.[Tùy Thanh Phong] mới thấy cái con điên đó nhìn lướt qua mình là có dự cảm xấu, và tiếp theo đó đã thấy dây leo đang bò đến chỗ mình.[Tùy Thanh Phong] đẩy [Meo Meo Lạc Đường] ra sau lưng để bảo vệ theo bản năng, anh siết chuôi kiếm chuẩn bị chém dây leo.[Tùy Thanh Phong] chỉ bảo vệ mỗi [Meo Meo Lạc Đường] chứ không hề quan tâm [Băng Thanh Ngọc Khiết] bên cạnh.
[Băng Thanh Ngọc Khiết] bị dây leo quấn lấy, không chết nhưng bị siết rất đau.Mặt [Băng Thanh Ngọc Khiết] thiếu máu tím tái, thấy [Meo Meo Lạc Đường] được [Tùy Thanh Phong] che chở thì ghen ghét đến nhăn nhó mặt mày.Cô cũng thích [Tùy Thanh Phong], nhưng tại sao [Tùy Thanh Phong] chỉ thích [Meo Meo Lạc Đường]? Cô kém [Meo Meo Lạc Đường] ngu xuẩn ở đâu?Tại sao ai cũng thích [Meo Meo Lạc Đường], rồi bảo cô là xấu tính, không ưa cậu ta?Tại sao [Meo Meo Lạc Đường] phạm lỗi lại được xuề xòa bỏ qua, do ngu ư? Cô đây tính toán chút lại bảo cô sắc sảo, tại sao chứ?Mấy tên kia thấy Ninh Thư chơi bẩn, đã đang đánh với họ lại đi đánh lén lão đại thì [Ngực To Mặt Đẹp] tung một quả cầu sáng lên, quả cầu sáng này sáng chói lóa làm đứt dây leo.Ninh Thư thấy các thuộc tính của dây leo đã giảm xuống thì cất dây leo đi.
Cô nheo mắt đánh giá [Ngực To Mặt Đẹp], cái tên bảo mẫu này có đánh khá vậy à?Ninh Thư cất dây leo đi rồi, mấy tên kia đều quay qua hỏi han [Tùy Thanh Phong], [Tùy Thanh Phong] lắc đầu, tỏ ý mình không sao.[Meo Meo Lạc Đường] chen lên nói với Ninh Thư: “Sao chị cứ phải hại bang chủ của chúng em thế?”“Chị thích đấy.” Ninh Thư cười tít mắt.[Meo Meo Lạc Đường] dẩu mỏ: “Em biết chị làm thế vì thích bang chủ, vì để được anh ấy để ý đến, vì chị không được yêu nên sinh hận.
Nhưng yêu là mong người ấy được sống vui vẻ mà chị?”Ninh Thư: Hờ hờ…Cái con nhóc này lại biết cả không được yêu nên sinh hận cơ à, Ninh Thư hỏi [Meo Meo Lạc Đường], “Ai bảo em thế?”[Meo Meo Lạc Đường] ngô nghê bán đứng bạn bè [Băng Thanh Ngọc Khiết] ngay: “Băng Băng nói với em như thế.
Băng Băng thông minh lắm, cậu ấy nhìn cái là biết chị đang nghĩ gì rồi.”[Băng Thanh Ngọc Khiết] bị dây trói ho khù khụ trố mắt nhìn bạn mình và nhìn sang cả Ninh Thư không biết đang nghĩ gì.Nhóm [Tùy Thanh Phong] cũng nhìn [Băng Thanh Ngọc Khiết] chòng chọc làm [Băng Thanh Ngọc Khiết] xấu hổ, chỉ muốn kiếm cái lỗ để chui vào.[Meo Meo Lạc Đường] đi qua cầm tay [Băng Thanh Ngọc Khiết], khẳng định lại với [Băng Thanh Ngọc Khiết]: “Cậu nói xem có phải là hại người ta để được người ta để ý đến không đi.
Nếu đã thích thật lòng vậy nên mong người ấy được yên vui, chứ không phải hại như chị ấy Băng Băng nhỉ?”Ninh Thư rất muốn thắp một nén nhang cho [Băng Thanh Ngọc Khiết].[Băng Thanh Ngọc Khiết] nhìn mặt [Meo Meo Lạc Đường], giờ này mà cậu ta còn cười cái nụ cười ngớ ngẩn đó được, [Băng Thanh Ngọc Khiết] chỉ