Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư bảo Châu Nhi mang cái nệm bồ đoàn đến để mình cũng quỳ trước cửa từ đường.
Cô nói với Linh Vân bên trong: “Quỳ cho nghiêm chỉnh, không chỉ con sai mà mẹ cũng sai nữa.”An Linh Vân nhòm qua khe cửa thấy mẹ đang quỳ thì không biết nói gì, chỉ gọi: “Mẹ ơi…”“Quỳ xuống.” Ninh Thư gắt.Có Ninh Thư bên ngoài, An Linh Vân đã yên tâm đi nhiều.
Cô quỳ trên nệm và nhìn xung quanh, trong từ đường thật vắng lặng.Châu Nhi khoác áo choàng cho Ninh Thư, Ninh Thư nhắm mắt lại điều chỉnh cảm xúc.
Cô phải bình tĩnh, cô phải tỉnh táo.Không thì cô cũng giống nguyên chủ thôi.Người ngoài là cô đây còn tức điên, thử hỏi Vệ Lệnh Nhàn trong cuộc xoắn xuýt cỡ nào, đủ loại tâm trạng sẽ làm người hứng chịu bị điên mất.“Mẹ có ở đó không?” An Linh Vân thấy bên ngoài yên tĩnh thì cất tiếng hỏi.Ninh Thư ừ một cái.An Linh Vân lại thả lỏng.An Linh Vân hỏi Ninh Thư: “Mẹ ơi, mẹ sai ở đâu ạ?”Ninh Thư bảo: “Quá chiều các con, để các con không biết đúng sai, không hiểu sự đời.
Để các con nhìn nhận sự việc bằng cảm xúc, và đã liên luỵ cả phủ tướng quân.
Mẹ hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.”An Linh Vân cắn môi, vừa ấm ức vừa lo sợ.
Người mẹ vẫn thương cô không như thế.Ninh Thư dịch đầu gối, nhắm mắt lại đọc thầm khẩu quyết của Tuyệt Thế Võ Công.Ninh Thư thấy mình cần mua bí kíp nào đó giúp tĩnh tâm lại, kiểu như Chú Thanh Tâm chẳng hạn.An Linh Vân rất hay nói chuyện để xác nhận Ninh Thư có ở ngoài hay không, chỉ cần Ninh Thư đáp một tiếng là An Linh Vân nhẹ lòng ngay.An Linh Vân hỏi: “Mẹ ơi, mẹ hận Minh Châu Quận chúa phải không?”Ninh Thư trả lời: “Con đặt mình vào vị trí mẹ xem, con tưởng tượng mình là mẹ thì con nghĩ thế nào? Có những chuyện con cần tự giác ngộ, Linh Vân à.”Ninh Thư nói tiếp: “Mà không cần con đặt mình vào vị trí của mẹ, nghĩ về tương lai của con xem.
Khi ấy con đã lập gia đình và phu quân của con yêu một cô gái với thân phận cực cao quý.
Khi ấy, con sẽ đứng trước việc bị chồng bỏ, không chỉ vậy, những đứa con mà con vất vả nuôi nấng bao nhiêu năm trời cũng sắp nhận người khác làm mẹ.”“Chàng phu quân con yêu thương không yêu con, các con của con không yêu con.
Người phu quân mà con yêu quấn quít bên người khác, còn con ôm nỗi đau đó chết già, chết rồi vẫn không ai lo hương khói cho con.
Vậy con có thích cái người cướp phu quân của con, cướp con của con không?”Ninh Thư tâm sự nhẹ nhàng, bâng quơ, nhưng vẫn khiến An Linh Vân xúc động, người cô run nhè nhẹ, gọi mẹ trong tiếng khóc nấc: “Mẹ ơi, con…”Ninh Thư thở hắt, bảo: “Linh Vân, chuyện tương lai xa xôi đó không đơn giản đâu, con cứ ngẫm kỹ mà xem.
Mẹ mong phủ tướng quân bình an, mong con và ca ca con bình an.”Đây là nguyện vọng của nguyên chủ, giảm thiểu nỗi đau xuống mức thấp nhất có thể.Về việc Vệ Lệnh Nhàn muốn quay lại quãng thời gian chưa có sự xuất hiện của Minh Châu Quận chúa là không thể nào.Vệ Lệnh Nhàn thương hai đứa con, Ninh Thư đã cố gắng dạy dỗ chúng nó rồi.Mẹ nó chứ, cô chưa cả đẻ mà đã đi dạy con rồi này.“Mẹ ơi, Minh Châu Quận chúa bảo rằng cô ấy không muốn cướp cha.
Cô ấy bảo bảo ở bên cha bằng danh phận nào cũng được.
Cô ấy bảo…” Sau cùng, An Linh Vân vẫn không nói tiếp được.Ninh Thư không tức giận, cô hỏi: “Còn gì không, con thấy Minh Châu Quận chúa là người thế nào?”“Minh Châu Quận chúa là một người dễ mến, dễ gần.
Cô ấy thuần khiết nhưng cũng rất giỏi giang, còn biết làm thơ nữa.” An Linh Vân bảo.Ninh Thư nói: “Minh Châu Quận chúa có dễ