Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư không đếm xỉa đến nỗi buồn của An Linh Vân mà vẫn tiếp tục giày xéo, “Thanh niên chưa lập gia đình cũng có nha hoàn thông phòng rồi.
Con chưa gả sang thì người ta đã có người con gái khác, sau khi con gả sang, nha hoàn thông phòng đó sẽ trở thành tiểu thiếp.”Ninh Thư bảo: “Cha con không có nha hoàn thông phòng bởi vì ông ấy hay đi đánh trận.”An Linh Vân buồn rười rượi như nhẵm phải phân, gọi dài cả tiếng: “Mẹ...”“Tất nhiên, con vẫn sẽ ân ái với trượng phu con, dù rằng có chia sẻ trượng phu với người khác.” Ninh Thư găm hết dao này đến dao khác vào lòng An Linh Vân.Ninh Thư nói cố: “Con là con gái của Chấn uy Tướng quân, là chính thất là tất nhiên.
Vậy nên con phải xử lý việc nhà đâu ra đó, con gả đi rồi thì nhà chồng là nhà của con.
Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, nhiều cái phủ tướng quân không can thiệp được.”An Linh Vân: …Ninh Thư mặc kệ phiền muộn của An Linh Vân, lại bắt đầu bàn chuyện kết hôn của An Du với cụ bà.Cụ bà chấm con gái của Tô thượng thư, Ninh Thư gạt phăng ngay.
Tô Ly đó là vợ của An Du trong cốt truyện, nhưng cô ta lại bợ đỡ Minh Châu lên tận mây xanh, cảm thán Minh Châu dũng cảm vì tình yêu sâu đậm, có chết cũng không thay đổi.Rõ ràng Minh Châu là người chồng mình yêu, vậy mà vẫn đứng về phía tình địch, và còn chống đối với Vệ Lệnh Nhàn, chỉ trích mẹ chồng tàn nhẫn chứ.Lại thêm một cô gái không phân biệt được đúng sai, giết người với nụ cười ngây thơ, đúng là đầu óc bã đậu!Ninh Thư giãi bày ngay lý do của mình: “Tô Ly đó là con gái duy nhất của Tô thượng thư, bình thường khó tránh chiều chuộng.
An Du là con trưởng, vợ của nó dâu trưởng, sau này còn phải gánh vác trọng trách quản lý nhà cửa phủ tướng quân.
Con từng gặp cô gái đó rồi, đó là một cô bé ngây thơ và hồn nhiên.”Nghe vậy cái là cụ bà gạch tên ngay.
Ngây thơ tức là ngu xuẩn, không biết cách đối nhân xử thế, mà ngu thì quản lý nhà cửa kiểu gì, giao tiếp với các phu nhân kiểu gì.
Chẳng lẽ để cô ta đắc tội với tất cả mọi người à?Ninh Thư chưa từng nghĩ đến chuyện áp quy tắc hay bắt Minh Châu thỉnh an.
Ninh Thư cũng tự xem như mình bị mù, chẳng thấy gì hết trước sự chiều chuộng An Hữu dành cho Minh Châu.Trước việc ấy, Minh Châu vui cực kỳ.
Dù phu nhân không bảo gì nhưng Minh Châu cảm thấy phu nhân đã tha thứ cho cô rồi.Đáng lẽ ra An Linh Vân trong cốt truyện bênh Minh Châu đủ đường nay lại hạnh hoẹ Minh Châu, mà Ninh Thư nom An Linh Vân lại khá giống đang luyện tập, chắc là luyện để sau này xử lý tiểu thiếp.Ví dụ như Minh Châu muốn ăn gì đó, An Linh Vân không cho hạ nhân mang qua.
Lúc Minh Châu hỏi thì An Linh Vân bảo phủ tướng quân hết tiền rồi, không mua được thứ đắt như vậy, đến cả cụ bà cũng không có tiền ăn tổ yến kia kìa.Ban đầu Minh Châu ấm ức ầm ĩ một phen, An Hữu lại bênh Minh Châu nhưng An Linh Vân bảo thẳng, cha à, cha bị giáng chức rồi có bao nhiêu bổng lộc đâu, hiện giờ phủ tướng quân nghèo lắm.Bị con gái nói thế làm An Hữu không biết vứt mặt vào đâu.Cuối cùng chuyện chẳng đi đến đâu, Minh Châu đành bảo thị nữ của mình tự đi mua.Tiền của mình không mất đi đâu, nhưng dù đã được ăn rồi nhưng Minh Châu vẫn rất hậm hực.An Linh Vân thấy trong viện của Minh Châu toàn đồ đắt đỏ thì ngứa mắt.
Mọi thứ ở đây đều là cô bỏ tiền ra mua, bây giờ phủ tướng quân cần tiết kiệm, vậy mà trong viện của Minh Châu lại có nhiều đồ đắt tiền như thế.Đồ đạc trong phòng tiểu thiếp còn nhiều hơn đồ trong phòng mẹ cô.Ninh Thư chỉ lặng lẽ quan sát sự thay đổi của An Linh Vân.
Thế mới nói, cứ phải tự trải nghiệm mới biết thế nào là nhức nhối, bây giờ An Linh Vân vẫn còn nhiệt liệt chào mừng Minh Châu hoà nhập vào đại gia đình này à?Con người ai chẳng ích kỷ, động