Chuyển ngữ: WanhooAn Hữu biết cứ như thế mãi rồi một ngày nào đó Minh Châu sẽ trách ông.
Ông yêu Minh Châu, muốn cho Minh Châu những điều tốt đẹp nhất, nhưng mà cơ thể ông có vấn đề rồi, ngày trước không hề như vậy.An Hữu khám rất nhiều đại phu, cũng uống rất nhiều thuốc nhưng chẳng được.
Ông có uống thuốc của đại phu nổi tiếng đến thành ấm thuốc di động đi nữa cũng không cải thiện được vấn đề.Ninh Thư chỉ đứng im nhìn An Hữu uống hết bát thuốc này đến bát thuốc khác, uống còn đều hơn ngày ba bữa cơm đến mặt mũi tái xanh, xấu xí muốn chết.Ngoài mặt Ninh Thư cười hiền dịu, trong lòng lại chống nạnh cười hả hê.Đặc biệt là cười khẩy khi thấy hiện giờ An Hữu rất hay ngủ trong thư phòng, mặc cho Minh Châu giận dỗi.An Hữu đã không có cách nào để yêu cô ta đến chết đi sống lại, không thể khiến Minh Châu sống không bằng chết nữa rồi.Há há.Ninh Thư rất muốn vươn vai bày tỏ sự sung sướng của mình, nhưng cân nhắc hình tượng hiền thục nên bỏ qua.Mặc dù An Hữu đánh nhanh thắng nhanh nhưng Minh Châu vẫn có thai.
Bản thân cô ta không cả biết mình có thai, đang ăn cơm thì nôn thốc nôn tháo, sau đại phu khám cho mới bảo có thai hai tháng rồi.Mặc dù cụ bà không ưa Minh Châu nhưng dù gì trong bụng cô ta cũng là cháu mình, đông con đông cháu là chuyện vui mà.
Bà đã tự lấy tiền để dành của mình để mua khá nhiều đồ bổ về cho Minh Châu bồi bổ cơ thể.Xem dáng vẻ yếu ớt của Minh Châu là cụ bà bắt đầu lo lắng, mong đứa bé này sinh được trót lọt.An Hữu biết người mình yêu có thai thì phấn khởi lắm, còn vui hơn cả lần đầu làm cha.
Ông ta bế Minh Châu xoay mấy vòng làm cụ bà sợ hãi vội bảo ông ta đặt người xuống.An Linh Vân biết Minh Châu mang thai thì cụt hứng.
An Linh Vân không còn đơn thuần như ngày trước, sự có mặt của đứa bé đã khiến An Linh Vân nghĩ rất nhiều.
Chuyện đầu tiên mà cô nghĩ đến đó là đứa bé đó sẽ uy hiếp địa vị của cô và ca ca.Dù là con vợ bé nhưng vẫn có quyền kế thừa phủ tướng quân.
Con gái thì may chứ mà là con trai thì uy hiếp ca ca rồi.Trông phụ thân vui như thế, An Linh Vân lo lắm, sợ rằng An Hữu sẽ bênh chằm chằm đệ đệ hay muội muội này.Thấy mẫu thân không lo, An Linh Vân đến phải hỏi: “Mẹ, mẹ không lo ạ?”“Lo gì, có gì đáng lo đâu.” Ninh Thư khá bất ngờ khi Minh Châu có chửa đấy, Minh Châu trong cốt truyện không có chửa đâu.Thật ra đứa trẻ này không có mâu thuẫn với An Du và An Linh Vân, vậy nên Ninh Thư cũng không muốn bận tâm đến nó.An Linh Vân giậm chân, im lặng nhưng đôi mắt đã loé lên và cũng trăn trở.
Thấy cô như vậy, Ninh Thư bảo: “Linh Vân, đó là em của con, kém nhau rất nhiều tuổi.
Có một số việc không được làm, biết không?”Nhìn thấy dáng vẻ do dự của An Linh Vân là Ninh Thư biết cô nhỏ rất để ý đứa trẻ đó.Cảm giác không phải em cùng mẹ thật lạ, An Linh Vân nghe Ninh Thư nói thế thì thở phào, thưa: “Con biết rồi.”Xét về bản chất thì An Linh Vân vẫn lương thiện.Sẽ tranh giành thứ mình cần đấy, nhưng điều kiện tiên quyết là không tổn thương người khác.Minh Châu có thai khiến An Hữu vui cực kỳ.
Vui bởi có con, quan trọng hơn là bởi một thời gian dài tới không cần ân ái với Minh Châu.
Thú