Chuyển ngữ: WanhooChủ đề của Ninh Thư và An Noãn đi vào bế tắc.“Cô có thể rời khỏi công ty.”“Không, tôi không rời khỏi công ty được, tôi cần công việc này.”“Có thể tìm việc khác, cô đâu có tiền bồi thường bình hoa.”“Không, tôi không rời công ty được.”“Tại sao không rời công ty được?”“Thì tôi không được rời công ty, nếu không cái tên cặn bã đó mà biết sẽ coi thường tôi.”Ninh Thư vuốt mặt, rút tiền trong ví cho An Noãn.
An Noãn xụ mặt, Ninh Thư bảo: “Đây là tiền cho cô bắt xe đi bệnh viện khám cái chân cô.”“Tôi không cần.” An Noãn xoay người bỏ đi khập khiễng.Ninh Thư mặc kệ An Noãn, cô lên xe về biệt thự của mình.Biệt thự đèn điện sáng trưng, Ninh Thư mới vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng.Ninh Thư lê dép qua bếp, Tống Ngưng đang đeo tạp dề nấu thức ăn.
Dù đang nấu cơm mà Tống Ngưng cũng rất xinh đẹp.Không khí rất ấm cúng.“Anh về rồi đấy à?” Tống Ngưng cười chúm chím với Ninh Thư: “Anh đi trước em mà sao về muộn hơn cả em thế?”Ninh Thư dựa bên cửa nhìn Tống Ngưng, nụ cười của cô quả thật rất cuốn hút, “Sao em còn ở đây, em đến nhà anh làm gì?”“Mắt anh có vấn đề sao Cung Lạc, anh không thấy em đang nấu cơm à?” Tống Ngưng lườm Ninh Thư, giơ tay bảo: “Lấy em cái đĩa.”Ninh Thư mở tủ bát đưa đĩa cho Tống Ngưng, Tống Ngưng múc thức ăn ra đĩa rồi bảo: “Anh mang ra bàn đi.”Ninh Thư ừ và mang ra bàn.Một lúc sau một món canh bốn món mặn đã được mang ra.
Chỉ là các món rất bình thường nhưng màu sắc bắt mắt còn hương vị thì thơm nức.
Chỉ cần như thế thôi đã làm Ninh Thư bội phục rồi bởi cô không nấu được đến cái tầm đó.Tống Ngưng tháo tạp dề và ngồi đối diện Ninh Thư: “Ăn thôi, thử xem tay nghề em thế nào.”Mỗi món Ninh Thư đều nếm thử một lần, cô khích lệ nhiệt tình, “Ngon lắm, tay nghề rất khá.”Lời khen của Ninh Thư không làm Tống Ngưng vui, cô mím môi buồn buồn.“Em biết nấu cơm à?” Cô tiểu thư Tống Ngưng mười ngón tay không chạm nước mà biết nấu cơm làm người ta khá ngạc nhiên.Tống Ngưng chọc đũa vào bát cơm, bĩu môi: “Anh chưa nghe câu muốn tóm lấy trái tim đàn ông thì phải tóm được dạ dày anh ta à.
Em học nấu ăn lâu lắm rồi nhưng vẫn không tóm được dạ dày anh.”Ninh Thư: …Hình như mình lại bị gái tán rồi.Đậu má, ngày nào cũng bị gái xinh tán thế này làm Ninh Thư nghĩ mình sắp cong đến nơi mất thôi.Nhất định không được cong.Trời ơi, Ninh Thư thấy lòng tự trọng của mình sắp gục rồi.Ninh Thư chỉ ăn chứ không ỏ ê gì đến lời trách móc của Tống Ngưng.Tống Ngưng chau mày, gì vậy chứ, anh ta có phải đàn ông không thế, chỉ có thể là An Noãn thôi ư?Cô không tin.Tống Ngưng chống cằm nhìn Ninh Thư: “Anh gắp cho em rau diếp xào trước mặt anh đi.”“Sao em không tự gắp?” Ninh Thư nhướn mày hỏi Tống Ngưng.“Vì em không với tới.” Tống Ngưng nói điều hiển nhiển.Sao không với tới chứ.Ninh Thư thấy Tống Ngưng quyến rũ thì đẩy đĩa rau qua chỗ Tống Ngưng.Tống Ngưng: …Đúng là cái đồ không có tình thú, sao anh ta lại khác trước mặt An Noãn nhỉ.Tống Ngưng ngày càng hậm hực, thấy đối phương chỉ biết ăn thì Tống Ngưng càng bực bội.
Cô đặt đũa xuống bàn chống cằm nhìn Ninh Thư.Bị một cô gái nhìn bằng ánh mắt ấy khiến Ninh Thư ăn không tiêu.Ninh Thư hỏi thẳng: “Tống Ngưng, rốt cuộc em muốn thế nào?”Tống Ngưng xoăn lọn tóc, nói điều tất nhiên: “Đương nhiên là muốn anh yêu em.
Chúng ta là vợ chồng chưa cưới, nếu đã xác định kết hôn vậy yêu nhau được là càng tốt.
Có vậy cuộc hôn nhân của chúng ta cũng hạnh phúc hơn.”“Em là phụ nữ, em cần một gia đình ấm cúng.
Thà rằng giờ chúng ta thử yêu