Chuyển ngữ: WanhooNghe An Noãn trách, lại thấy An Noãn ấm ức, nhìn mình với ánh mắt “Anh đẩy tôi vào chốn nguy hiểm” khiến Ninh Thư cảm thấy thật thốn.Ninh Thư day trán, “Tôn Chính Bân muốn đưa cô đi, đã muốn đưa cô đi nên vứt luôn năm trăm nghìn tệ được à?”An Noãn vay tiền bằng thật, chẳng lẽ cô không được đòi tiền mà phải tiễn An Noãn đi vui vẻ chắc.“Nhưng cách làm của anh tức bán tôi cho anh ta.” An Noãn khóc.Ninh Thư: Muốn lật bàn...Đúng là không đả thông tư tưởng nổi.
Ninh Thư xin phép không hiểu bộ não đó.
Tại sao An Noãn cứ cho rằng cô bán cô ta vậy.“Tôi chỉ bảo với Tôn Chính Bân là cô nợ tôi năm trăm nghìn tệ.
Anh ta muốn mang cô về làm thư ký của anh ta nên anh ta cần phải biết cô có khoản nợ năm trăm nghìn tệ chứ.” Ninh Thư nói.An Noãn rớm nước mắt: “Nhưng tôi cũng có lòng tự trọng, anh nói thế có nghĩ cho tôi không? Tự tôi sẽ trả anh năm trăm nghìn tệ, tôi không cần anh ta trả hộ tôi.”“Cái đó tuỳ cô.
Tôi không cần biết ai trả, tôi là thương nhân, trong mắt tôi chỉ có tiền thôi.” Ninh Thư phẩy tay với An Noãn, “Ra ngoài đi, cô còn xông thẳng vào phòng làm việc của tôi mà không có phép tắc như thế thì cuốn xéo đi hộ.”Nước mắt An Noãn cứ rơi bùm bụp, cô bức bối quá, cô nói: “Tôi đã tưởng anh là người tốt, tôi nhìn lầm anh rồi, anh chỉ có tiền mà thôi.
Tiền làm được gì chứ, đâu phải cái gì cũng mua được bằng tiền.”Ninh Thư nhìn An Noãn, bật cười: “Cái mạng em trai cô mua về bằng tiền đấy, cô cũng cầu xin tôi vì tiền còn gì?”Rốt cuộc là bộ não kiểu gì lại cúi đầu trước tiền, sau rồi lại chê bai tiền, khinh kẻ có tiền vậy?Như thế sẽ thanh cao lắm à?Ha ha ha!Tư tưởng của An Noãn cố chấp thật, nghĩ sao cho là vậy.An Noãn nghe Ninh Thư nhắc lại dáng vẻ tủi thân vì tiền của mình, lòng tự ái dâng lên.
Cô vừa xấu hổ vừa phẫn nộ khi người trước mặt còn là chủ nợ của cô nữa.Cô muốn vứt lòng tự trọng để đi cầu xin lắm à.
Nếu không bất đắc dĩ thì ai lại vứt tự trọng để người khác chà đạp.An Noãn rất khó chịu với thái độ của Ninh Thư.“Tôi sẽ trả tiền cho anh.
Dù anh là chủ nợ của tôi nhưng không có nghĩa là muốn quyết định cuộc đời tôi thế nào cũng được.” An Noãn lau nước mắt rồi rời khỏi phòng làm việc.Ninh Thư nhún vai, chẳng hiểu ý của An Noãn.Quyết định cuộc đời An Noãn? Cô rửng mỡ mới đi để ý An Noãn.Ninh Thư không thể get (√) được sự phẫn nộ của An Noãn, không hiểu An Noãn tức cái gì?Luôn miệng bảo cô bán cô ta? Cái quái gì thế? Sao đả thông tư tưởng khó khăn thế nhỉ?Kẻ thiếu nợ còn ngồi lên đầu nữa à?Ninh Thư vuốt mạnh mặt, không quan tâm nữa!Có chuyện đó nên cứ hễ An Noãn mới chớm thấy Ninh Thư là lại tỏ ra lạnh lùng, coi như không thấy Ninh Thư.
Bình thường gặp cũng không bắt chuyện mà hừ một cái với Ninh Thư đi ngang qua.Ninh Thư chẳng hiểu nổi, bây giờ An Noãn mất cả sự lễ phép khi gặp sếp mình rồi à?Ninh Thư cười khẩy, tất nhiên là người được ông trời thương không cần biết đến chuyện đó mà vẫn sống khoẻ re hơn người khác rồi.Trong khi người khác vật lộn với cuộc sống, có người chỉ biết ích kỷ, sống trong thế giới của chính mình, muốn làm gì thì làm.Bảo sao có người ghen ăn tức ở đến nỗi tự biến mình thành kẻ xấu chứ.
Mình khổ sở đủ bề nhưng không được hạnh phúc, vậy mà có những người lại may mắn đến vậy.An Noãn hiện giờ là điển hình cho một kẻ vô ơn, lúc nào cũng bảo bị người ta chà đạp lòng tự trọng.Ninh Thư thầm mong Tôn Chính Bân mang An Noãn đi