Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư thấy mình như bị bỏ thuốc, điên cuồng muốn kề cận cơ thể với cô gái trước mặt.Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cô rất muốn hôn cô gái ấy.
Ninh Thư gào ầm lên trong bụng, đây là nữ đó là nữ đó, tam quan của mình sụp đổ tan tành rồi.Ninh Thư chưa từng gặp người thực thi nhiệm vụ nào lại mê hoặc như người này.Ninh Thư kề sát lại gần mặt Tống Ngưng rồi chuyển qua nói bên tai: “Em đẹp quá.”Miệng Tống Ngưng cười nhếch lên, đó là thuốc độc tuyệt vời, khẳng định là của hiếm trời ban.Ninh Thư nói thêm: “Nhưng, anh thích đàn ông.” Ninh Thư đẩy Tống Ngưng ra, kìm nén mọi cảm xúc trong cơ thể, “Anh thích đàn ông.”Tống Ngưng: ...Tống Ngưng trợn mắt không dám tin, người cô hoá đá, mãi mà chưa định hình lại được.
Mãi sau cô mới chỉ vào Ninh Thư, “Anh, anh...”Ninh Thư kìm nén ham muốn, cười tự nhiên, “Anh thích đàn ông.”“Không thể nào.” Tống Ngưng lắc đầu, “Anh không thể nào thích đàn ông được, không thể nào.”Mặt Tống Ngưng nhăn nhó dữ tợn, cô lôi cổ áo Ninh Thư, “Anh không thể nào thích đàn ông được.”Ninh Thư nói bình tĩnh: “Anh sẽ không thể nào thích em.”Mắt Tống Ngưng trợn hung tợn, tóm cổ áo Ninh Thư nghiến răng kèn kẹt, “Cái đồ chết tiệt, anh thích đàn ông mà sao không nói sớm.
Mà không, chỉ cần là đàn ông đều không thể nào lạnh nhạt với tôi.”Tống Ngưng nhìn mặt Ninh Thư rồi ôm mặt khóc, “Anh hại tôi thất bại rồi.”Ninh Thư: ...Ninh Thư đang rất băn khoăn, cùng là người thực thi nhiệm vụ mà Tống Ngưng thất bại liệu có bị xoá sổ không? Nhưng cô không yêu Tống Ngưng được chứ đừng nói là trao tấm chân tình cho Tống Ngưng, khi mà cô ta cứ vừa lừa vừa dụ cô trao tấm chân tình thế này.Tống Ngưng cay nghiệt Ninh Thư, chỉ vào Ninh Thư và bảo: “Tôi nhớ kỹ anh rồi.”Nói xong Tống Ngưng ngất xỉu.
Ninh Thư hoảng sợ đỡ Tống Ngưng dậy ngay, kề tay trước mũi Tống Ngưng và vẫn còn thở.Ninh Thư bế Tống Ngưng về sô pha và ngồi bên đợi Tống Ngưng tỉnh lại.
Cả người cô cực mệt, chẳng có chút sức nào.
Mệt từ tận trong linh hồn, tinh thần cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.Tống Ngưng đang ngủ trên ghế vẫn chưa tỉnh lại, Ninh Thư ngồi đả toạ trên ghế.Cô đã được lĩnh ngộ sự lợi hại của người thực thi nhiệm vụ.
Lôi hết cả mười tám môn võ nghệ ra vậy mà Ninh Thư vẫn không kháng cự được sức hút của cô gái đó, chứ chưa kể đến còn là đàn ông nữa.Có lẽ cũng sẽ có những người đàn ông biết cô gái ấy không yêu mình, nhưng bất tri bất giác vẫn mất kiểm soát sa vào lướt tình của cô ấy.Ninh Thư lắc đầu, sau nhiệm vụ này nhất định phải mua Chú Thanh Tâm, vậy thì mới ngăn cản được những cám dỗ bên ngoài.Và quan trọng hơn cả là giúp tâm hồn mình mạnh mẽ hơn.
Bất cứ nhiệm vụ nào cũng có rất nhiều cám dỗ, nhất định phải nghĩ cách khống chế những cảm xúc tiêu cực, cũng như chống lại lòng tham của mình.Trong lòng Ninh Thư càng có một lý tưởng xa vời hơn đó là mình sống sót, đồng thọ cùng trời, đứng trên vạn vật, tồn tại vĩnh hằng, ngắm nhìn hàng nghìn hàng tỷ thế giới.Nhưng giờ cô chỉ là một người thực thi nhiệm vụ sơ cấp, hệt như một con tép riu.
Cô cần phải để mình sống, khiến mình kiên cường, sống thật kiên cường.Con đường này gian nan nhưng cũng đầy màu sắc.
Cuộc đời không có cơ hội như vậy lần hai, dù có ra sao Ninh Thư cũng vẫn cảm kích hệ thống đã cho mình cơ hội này.
Dù rằng mình chỉ là công cụ, nhưng Ninh Thư vẫn bằng lòng làm một công cụ có giá trị.Có cho đi thì mới được nhận lại, có nhận được ắt phải có trả giá.Một ngày nào đó, mình sẽ mạnh đến không sợ gì nữa, mạnh đến sóng bước cùng những kẻ mạnh.Tống Ngưng ngủ trên ghế ưm một tiếng rồi thức dậy, Ninh Thư mở mắt ra nhìn Tống Ngưng.Con ngươi Tống Ngưng xoay vòng, nhìn thấy Ninh Thư bèn giật mình: “Cung Lạc?”Tống Ngưng ngồi dậy, “Em đang ở đâu đây?”Ninh Thư nhìn Tống Ngưng, chắc Tống Ngưng giờ