Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư không muốn bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu nhưng cô chỉ là một tử sĩ không có suy nghĩ của mình, không có quyền từ chối.
Cô mà dám để lộ chút không hài lòng nào là cô đợi bị giết luôn.
Trước Ninh Thư có mười người nữa được xếp loại theo năng lực nên chí ít là giờ cô không đánh lại họ.Ninh Thư đã xác định được cách làm nhiệm vụ lần này rồi.
Cô không được vượt mặt mà cô cũng chẳng can thiệp được vào Hiên Hồng Vũ.
Sau này Hiên Hồng Vũ bại trận thì cô cứu anh ta cho anh ta sống thôi.Còn đâu mặc kệ hết.Ninh Thư bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Trời tối Ninh Thư mới mò qua nhà bếp kiếm đồ ăn rồi lại về tu luyện trên cây.
Cơ mà được cái nhiều muỗi thật đấy.Ninh Thư vỗ bốp má một phát và đánh chết một con muỗi.
Cô gãi nốt muỗi đốt và nhớ đến ánh mắt ẩn ý của Hiên Hồng Vũ.
Có phải cô nên quay về phủ hoàng tử một chuyến không?Ninh Thư trèo tường ra ngoài phủ thượng thư và quay về phủ hoàng tử.Phòng Hiên Hồng Vũ vẫn sáng đèn, Ninh Thư chần chừ rồi mới gõ cửa, giọng lạnh tanh của Hiên Hồng Vũ vang lên: “Vào đi.”Ninh Thư mở cửa vào, Hiên Hồng Vũ đang viết gì đó.
Ánh đèn rọi vào người làm hắn ta cứ mờ ảo.“Chủ tử.” Ninh Thư quỳ một gối.Hiên Hồng Vũ không thay đổi sắc mặt, hắn ta toả ra khí thế áp lực và uy nghiêm trước mặt Ninh Thư.Hiên Hồng Vũ ngẩng lên nhìn lướt qua Ninh Thư quỳ bên dưới.
Hắn chấm bút lông vào mực và bảo: “Muộn hơn ta nghĩ nhưng dù sao cũng đã đến.”Ninh Thư: …Hoá ra ánh mắt ẩn ý đó là bảo cô quay về.Nhìn một cái thì hiểu cái khỉ gì hả, cô về đây là vì trên cây nhiều muỗi quá thôi.Hiên Hồng Vũ lại chăm chú viết, càng viết càng nhanh và chợt dừng bút làm mực bắn tung toé trên giấy.Hiên Hồng Vũ chau mày vo giấy vứt đi.Ninh Thư: …Có thể bảo thôi quỳ được không?Hiên Hồng Vũ hỏi Ninh Thư: “Biết nhiệm vụ lần này của ngươi là gì không?”“Biết ạ.
Xin chủ tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ Thượng Quan tiểu thư an toàn, không để Thượng Quan tiểu thư gặp bất cứ nguy hiểm nào.” Ninh Thư thề non hẹn biển.Hiên Hồng Vũ không có bất cứ phản ứng nào trước câu nói dõng dạc của Ninh Thư.
Hắn ta cứ lì cái mặt ra làm Ninh Thư quê quá.“Ngoài việc bảo vệ sự an toàn của Thượng Quan Tình Nhu thì ngươi còn có các nhiệm vụ khác nữa.
Bản điện hạ muốn biết mỗi ngày Thượng Quan Tình Nhu làm gì, gặp ai, không có ưu tiên.” Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư: “Ngươi làm được không?”Ninh Thư lay động con ngươi suy nghĩ về câu nói của Hiên Hồng Vũ, cô hỏi: “Thưa chủ tử, không có ưu tiên là bao gồm những việc gì ạ?”“Mọi việc.” Hiên Hồng Vũ trả lời dửng dưng.Mọi việc này là bao gồm những việc gì mới được chứ? Ninh Thư lại hỏi: “Là cả ăn gì, mặc gì, nói gì với ai đều phải bẩm báo đúng không ạ?”Hiên Hồng Vũ gật đầu: “Đúng.”Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻Đậu má biến thái thế nhỉ, mình cứ kiểu thành con điên đi nhòm ngó người ta ấy.
Cái sự chiếm hữu cố chấp này không phải dạng vừa đâu.Cái gì cũng muốn biết, mấy giờ Thượng Quan Tình Nhu dậy cũng muốn biết, mấy giờ ăn cũng muốn biết, lúc nào đi vệ sinh cũng muốn biết, lúc nào đến tháng cũng muốn biết.Ngoài mặt Ninh Thư rất bình tĩnh nhưng trong lòng đang nổi phong ba.“Đặc biệt phải để ý Thượng Quan Tình Nhu gặp đàn ông nào, nói gì làm gì với đàn ông nào.
Ngươi phải báo cáo tất cả cho ta biết hiểu chưa?” Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư lạnh lùng, “Có làm được không?”Ninh Thư biết mình nói không là bị đánh chết ngay, cô gật đầu: “Thuộc hạ nhất định sẽ ghi đầy đủ.”Ninh Thư thấy