Chuyển ngữ: WanhooKiệu dừng trước phủ của Hiên Tiêu Thiên là Hiên Tiêu Thiên kéo Thượng Quan Tình Nhu vào phủ ngay.Nhận thấy xung quanh có đồng nghiệp của mình, cô đoán là ám vệ của Hiên Tiêu Thiên bảo vệ sự an toàn cho phủ Ngũ hoàng tử vậy nên không trèo tường mà đi thẳng cổng chính.Cô đứng ngoài cửa nghe hội thoại bên trong.Hiên Tiêu Thiên muốn bôi thuốc cho Thượng Quan Tình Nhu nhưng Thượng Quan Tình Nhu có chết cũng không chịu.
Hiên Tiêu Thiên uy hiếp sẽ lột đồ để bôi thuốc cho cô.Thượng Quan Tình Nhu vừa tức vừa giận nhưng cũng ngồi yên để Hiên Tiêu Thiên bôi thuốc.Nhìn họ là Ninh Thư thấy bong bóng màu hồng đang ngập căn phòng.Ninh Thư thấy Hiên Tiêu Thiên thích Thượng Quan Tình Nhu nên cố tình gây sự chú ý của Thượng Quan Tình Nhu bằng cách đó.Lần này thì xác định đâm chồi nảy lộc rồi.Về phần chủ Hiên Hồng Vũ của cô thì cô chịu, cô chỉ biết thở dài thôi.May mà nhiệm vụ này là cứu Hiên Hồng Vũ chứ không nhúng tay vào việc khác, không xung đột với những người này.Cô là một tử sĩ không được quá phận.
Dù cô muốn giúp Hiên Hồng Vũ cũng không giúp nổi bởi điều đó sẽ khiến Hiên Hồng Vũ cảm thấy tử sĩ này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn ta.Đúng thật nhiệm vụ này đơn giản, có chủ tử cứ thích đâm đầu vào chỗ chết là gay go thôi.Không biết Hiên Tiêu Thiên bôi thuốc gì cho Thượng Quan Tình Nhu mà vết hằn tím xanh trên cổ đã nhạt hơn chút.Dù Hiên Tiêu Thiên có hỏi thế nào Thượng Quan Tình Nhu cũng không chịu kể gốc gác vết thương ở cổ mình.Hiên Tiêu Thiên chỉ đưa Thượng Quan Tình Nhu về phủ thượng thư chứ không hỏi nữa.Ninh Thư đang định trèo tường vào phủ thượng thư thì bị Hiên Tiêu Thiên chặn lại.
Ninh Thư hỏi Hiên Tiêu Thiên cản mình: “Ngũ hoàng tử có việc gì chăng?”Hiên Tiêu Thiên phe phẩy cây quạt, khí thế áp lực hỏi: “Ngươi là ám vệ của Thượng Quan Tình Nhu đúng chứ? Ta muốn biết Thượng Quan Tình Nhu bị làm sao.”“Đây là việc của tiểu thư, tiểu thư không muốn nói ngài nghe vậy ta cũng không thể nói ngài biết.” Ninh Thư lắc đầu.Hiên Tiêu Thiên gập quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay, nói bâng quơ: “Ngươi không có quyền quyết định.”Tức thì có mấy người xông ra bao vây Ninh Thư.Ninh Thư buồn ghê, con mẹ nó chứ không nỡ gợi chuyện Thượng Quan Tình Nhu và rồi qua móc họng cô là cái thể loại gì.Hiên Tiên Thiên có biết đó là Hiên Hồng Vũ làm thì cũng không được biết từ miệng cô.
Cô là tử sĩ trung thành với Hiên Hồng Vũ, tử sĩ có thể chết vì chủ thì sao bán đứng chủ được.“Vết hằn trên cổ nàng là sao?” Hiên Tiên Thiên hỏi Ninh Thư: “Ngươi tự nói hay phải để bản điện hạ gô cổ ngươi về? Gô cổ ngươi về có khi sẽ cụt chân cụt tay đấy.”“Ngươi không phải người của phủ thượng thư, chủ của ngươi là ai?” Hiên Tiên Thiên nhìn Ninh Thư lạnh lùng: “Ở bên Thượng Quan Tình Nhu với mục đích gì?”Ninh Thư nắm vững chuôi kiếm miệng câm như hến nhìn bốn người bao vây cô.
Ninh Thư không xác định được thực lực của bốn người này.Hạnh phúc của Thượng Quan Tình Nhu là luôn có đàn ông phía sau bảo vệ cô ta.“Gô lại.” Hiên Tiên Thiên chẳng buồn nhiều lời, tránh sang bên để ám vệ làm việc.Bốn ám vệ hô hào xông lên, Ninh Thư vận khí đánh nhau với họ.
Ninh Thư ngang cơ họ nhưng một chọi bốn vẫn nuốt không trôi.Ninh Thư sờ túi bên hông rồi tung bột phấn vào bốn bọn họ.
Vì tránh bột phấn mà Ninh Thư đã có cơ hội trốn biến mất tiêu không thấy bóng dáng.Ninh Thư sợ có người theo dõi nên chạy khắp các ngõ ngách trong kinh thành hơn một canh giờ rồi mới về phủ Tam hoàng tử.Hiên Hồng Vũ thấy Ninh Thư về giờ này bèn nhướng mày: “Bản điện hạ bảo ngươi ở bên Thượng Quan Tình Nhu mà sao lại